Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 13



Cừu Hành đột nhiên nổi giận, bỏ lại Giải Dương đi nhanh trở về biệt thự. Giải Dương đã quá quen với cái kiểu tính tình giật mồng này của anh, cũng không muốn tìm hiểu lý do, phủi sạch  thức ăn cho cá trong lòng bàn tay rồi quay trở lại biệt thự.

Không có ai trong phòng khách, Cừu Hành về trước chẳng biết đã đi đâu. Giải Dương ngồi một mình ngồi xuống ghế sô pha, cầm ấm trà trên bàn cà phê lên rót một tách trà lạnh, để bớt đi vị kỳ lạ trong miệng.

Nửa tiếng sau, Giải Tu hăng hái bước xuống từ tầng hai thấy Giải Dương ngồi trong phòng khách, há hốc mồm, theo thói quen muốn nói với Giải Dương bằng giọng ra lệnh.

“Khuyên ông nên suy nghĩ kỹ trước khi nói.” Giải Dương nhấm nháp ly trà, nhìn Giải Tu: “Nếu mà chọc giận tôi thì dự án khu nghỉ dưỡng của ông có thể bị chậm trễ vô thời hạn đấy”

Giải Tu nghẹn lại, Nụ cười trên mặt bị kéo ra vì khuôn mặt co giật, Giải Tu hung tợn một lúc, mới khô khan nói: “Dương Dương con nói gì thế? đang yên lành ta tự nhiên chọc con tức giận làm chi?”

Giải Dương mặc kệ ông ta.

Giải Tu siết chặt túi hợp đồng trong tay, cố làm ra vẻ một người ba, ngồi cạnh Giải Dương, chua xót nói: “Dương Dương này, thật ra con hiểu lầm ba rồi, trước ba nghiêm khắc như vậy  cũng  vì muốn tốt cho con thôi, muốn con trở thành một người thành công !”

“Cách ông dạy tôi nên người là đánh đập, mắng tôi, ngược đãi tôi, bán tôi cho một người đàn ông khác ấy hả?”

Giải Tu lại nghẹn lời, giỡn chơi: “Này, này con nói thế là ý gì thế, cái gì mà bán hay không bán.  Cừu gia tốt thế cơ mà… Dương Dương phí sinh hoạt của con có đủ không? Ba chuyển thêm nữa cho nhé?

“Không đủ, chuyển cho tôi nữa đi, làm idol tốn kém lắm, trước tiên cứ gửi 500.000 trước đã”

…..

Giải Tu trong lòng đau nhiều một chút, đau đớn chuyển cho cậu 500.000 tệ, nói: ” Con xem, thực ra ba thương nhất luôn nha! Con lấy tiền này đi mua một chút quần áo cho mình, đồ skin Care gì đấy đi. Con trai cũng phải chăm sóc bản thân mình tinh ý một chút ”

“Tôi nhớ lúc trước ông bắt tôi nghỉ học ——”

“Đó là ba nói xạo chơi tí đấy, đừng nghỉ đừng nghỉ! Nhất định không được nghỉ học! Người trẻ tuổi thì cần phải học nhiều, tiếp thu tri thức! ”

Giải Dương nhìn ông ta cười nhạt, sau đó quay sang chủ đề chính nói: “Cừu Hành rất thích tôi làm idol, nhưng làm người nổi tiếng dễ dính scandals, lỡ truyền thông có tới tìm, ông chắc cũng biết phải xử lý thế nào chứ?”

Giải Tu rất biết hiểu chuyện, vội hứa: ” Vậy thì ba sẽ khen ngợi về con trước mặt họ. Dương Dương nhà ta ưu tú thế cơ mà!”

“Tốt nhất ông đừng nói gì hết, truyền thông lại cắt câu lấy nghĩa thôi ”

Giải Tu rất hiểu chuyện, thề thốt trong tương lai mà thấy phóng viên thì sẽ tránh đi đường khác!

Giải Dương vẫn thúc giục: “Ông chỉ hứa cho mỗi bản thân ông, còn những người khác trong nhà họ Giải thì sao? Họ cũng có thích tôi đâu.”

Giải Tu gần thì không giữ được vẻ hiền lành giả trân trên mặt, ông ta hít một hơi thật sâu, vỗ ngực cam đoan: “Đừng lo lắng, ba sẽ dạy bảo họ thật tốt, chắc chắn sẽ không ai nói lung tung! Con cứ chăm sóc Chủ tịch Cừu thật tốt, còn lại để ba lo! ”

Cuối cùng Giải Dương mới thấy hài lòng, ra hiệu cho Giải Tu đến gần hơn.

Giải Tu nghi ngờ đến ngần.

Giải Dương thì thầm bên tai ổng nói gì đó.

Giải Tu sững người, nắm chặt lấy tay cậu, tức giận nhìn chằm chằm, thở phì phò hỏi: “Con nói thật sao?”

“Nếu không tin tôi thì ông đi hỏi em trai tôi đi,  chắc chắn nó biết chuyện dì với chú Vương có quan hệ tốt. Lần trước lúc dì dẫn nó đi du lịch, hình như chú Vương cũng ở đó ”

“Đồ khốn khiếp …” Giải Tu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hết đen lại xanh, đột nhiên gầm lên một tiếng, hùng hổ bước ra cổng biệt thự. Nhưng mới đi được hai bước đã quay đầu lại, bảo: “Ba đi chào Chủ Tịch Cừu đã.”

Giải Dương nhìn ổng đầy ngưỡng mộ, lúc này cũng muốn vỗ tay tán thưởng sức chịu đựng của ổng …

Trên sân thượng tầng cao nhất, hai người tìm thấy Cừu Hành đang dựa vào ghế tựa và nhắm mắt lại,  Giải Tu kiềm chế nổi giận, lịch sự cảm ơn Cừu Hành đã tiếp đãi, còn không ngại nịnh hót anh, hứa sẽ quan tâm vào dự án khu nghỉ dưỡng.

Cừu Hành không thèm mở mắt, nói: ” Đúng lúc Hà Quân cũng có việc phải đi, để cậu ta chở ông đi”

Giải Tu vội vàng cảm ơn, nhìn Giải Dương với ánh mắt “cẩn thận chăm sóc Cừu Hành cẩn thận” rồi đi theo Hà Quân.

Trên sân thượng chỉ còn lại Giải Dương và Cừu Hành. Giải Dương bước tới ghế tựa và nói “Cảm ơn anh vì ngày hôm nay.”

Cừu Hành không nói gì.

” Tôi suy nghĩ kỹ rồi, để Giải Tu không nghi ngờ, tôi phải sống gần anh một chút ”

Cừu Hành vẫn không mở mắt không nói chuyện, giống như đang ngủ.

Giải Dương quyết định thay đổi cách nói:

“Tôi rất thiếu tiền.”

Cừu Hành vẫn không nhúc nhích.

“Tôi đang định mua một căn nhà, nhưng giá nhà ở thành phố B đắt hơn tôi ước tính. Tiền trong tay tôi dùng vào mục đích khác. Tôi phải tiết kiệm nên không thể mua được nhà.”

Cừu Hành cau mày, mở mắt…

“Tôi không thể mua nhà. Ký túc xá của công ty bị bao vây bởi mấy gã paparazzi. Ở ký túc xá sinh viên có quá nhiều người và ở đó thì thật bất tiện. Có vẻ như tôi giờ chỉ có thể thuê một căn nhà thôi.” Giải Dương nhìn Cừu Hành “Vậy tôi muốn hỏi anh có cho thuê nhà không? Chỉ cần một phòng thôi, tiền thuê thì  tùy anh. ”

Cừu Hành ngồi dậy và nhìn sang Giải Dương.

Giải Dương lại hỏi: “Anh cho thuê không?”

Cừu Hành cười, trông tức giận, lạnh lùng nói: “Giải Dương, em ỷ lại vào tôi phải không? Tìm tôi khi thiếu tiền, tìm tôi nếu như gặp khó khăn, không có chỗ ở cũng tìm tôi, thế nhưng tôi muốn ăn bữa cơm cùng em lại không rảnh. Có phải em lại cho rằng tôi đang làm từ thiện hả?”

“Nếu anh cho tôi thuê nhà, có thể kèm phục vụ là ăn uống cùng ”

miệng Cừu Hành bĩu xuống: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói kiểu ăn ké mới mẻ và tinh tế như vậy.”

“Vậy anh cho ăn ké hả?”

Cừu Hành lạnh lùng nhìn Giải Dương

Giải Dương nhìn anh, đột nhiên nói: “Làm ơn đi mà”

Cừu Hành đứng dậy, cứ như bị bỏng. Ngón tay anh chỉ vào Giải Dương, một lúc sau lại rút mạnh về, hằn học nói: “Đừng để tôi thấy em ăn mấy thứ linh tinh …. Phòng trên tầng ba trống không, tự mình dọn lấy!” Nói xong anh quay bước rời đi.

Giải Dương sửng sốt một chút, nhớ tới thức ăn cho cá mà cậu đã liếm trước đó, cười thầm, lớn tiếng nói: “Cảm ơn.”

Cừu Hành đóng lớn tiếng cửa tầng thượng.

Cuối cùng, Giải Dương chọn phòng ngủ chính trên tầng ba, phòng nằm ngay phía trên phòng ngủ của Cừu Hành. Căn phòng rất rộng và rộng rãi, còn có ban công rộng, Giải Dương rất hài lòng. Sau khi để ba lô vào phòng ngủ, Giải Dương đi xuống phòng ăn, thấy đã có cơm sẵn rồi, cậu tự nhiên ngồi đối diện với Cừu Hành.

Cừu Hành  vô cảm nói: “Em tự nhiên thật đấy “

“Tôi nói rồi đó nếu anh đồng ý thuê nhà, tôi sẽ khuyến mãi kèm theo dịch vụ ăn cơm chung nè.”

Cừu Hành nhìn cậu một lúc nhưng không nói gì. Lúc sau mới bảo giúp việc dọn cơm.

Bữa ăn diễn ra êm đềm, hòa thuận, Giải Dương buổi trưa không ăn đủ lẩu,  rất đói, liền ăn liền ba bát cơm. So với cậu thì sức ăn của Cừu Hành nhỏ hơn nhiều, ăn cơm xong liền đặt đũa, không bao giờ đụng lại nữa.

“Ngày mai tôi phả đi học đấy nhe, rồi về ký túc xá dọn đồ. Có thể buổi tối tôi sẽ không về để cùng anh ăn cơm tối.”

Cừu Hành đứng dậy bỏ lại một câu: “Ai thèm quan tâm đến em.” Rồi bỏ đi.

Giải Dương ngủ rất ngon trong đêm đầu tiên ở Cừu Gia, Ngày hôm sau cậu ngủ đến khi tự  tỉnh dậy rồi xuống lầu, thấy Cừu Hành không còn ở đó nữa, trên bàn còn có bữa sáng, cậu mỉm cười đi về phía trước ngồi xuống ăn.

Ăn sáng xong Giải Dương lên lầu gọi điện thoại cho Ngô Thủy kêu Ngô Thủy đến đón, báo cáo trường học, sau đó ngồi vào bàn mở máy tính bắt đầu phân loại nhạc.

Cậu vốn tưởng rằng Hà cảnh viên xa như vậyb Ngô Thủy ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ mới tới đây, nhưng không ngờ chỉ vài phút sau Ngô Thủy đã gọi điện đến. Cậu ngạc nhiên đem đồ xuống lầu, thấy Ngô thủy đã đến, tò mò hỏi, sau đó mới biết Ngô Thủy  ở một tòa nhà nhỏ không xa biệt thự, rất gần.

Cả hai lên xe và chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã!” Liễu Toa đuổi theo ra khỏi biệt thự, cúi người đưa một chiếc chìa khóa qua cửa kính xe đang khép hờ “Cậu chủ, cậu để quên cái này.”

Giải Dương nhìn chiếc chìa khóa trong tay, vươn tay cầm lấy..

“Cảm ơn trợ lý Liễu”

“Không có gì đâu.” Liễu Toa lùi lại “Ông chủ có việc phải ra nước ngoài bàn bạc, Máy bay dự kiến 10 giờ tối sẽ khởi hành từ nhà vào khoảng 7 giờ.”

Giải Dương nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Khi yêu cầu cậu ăn tối hôm nay, hiểu gợi ý của cô ấy và trả lời: “Tôi sẽ cố gắng trở lại trước bảy giờ.”

Liễu Toa cười và nói: “Cảm ơn.”

“Trợ lý Liễu thật lịch sự.”

Giải Dương nâng cửa kính xe ra hiệu cho Ngô Thủy lái xe, sau đó nhìn xuống chìa khóa cửa biệt thự trong tay, ném vào ba lô.

Ngày về nhà C chật ních người, Giải Dương sợ gặp phải paparazzi và người hâm mộ IUD nên đã đưa thông tin của mình cho Ngô Thủy và nhờ Ngô Thủy làm giúp thủ tục, ngồi lên xe đợi.

Sau khi đợi vài phút, Hồ Tiêu đột nhiên gọi điện thoại

“Giải Dương cậu đang ở đâu?” Hồ Tiêu ngơ ra, giọng điệu rất mệt mỏi. “Tôi vừa xem báo trên mạng. Hôm qua các cậu đi ăn tối cùng nhau?”

“Ừ”

“Vậy thì… Vậy thì hai người nói chuyện. Chuyện gì vậy?”

“Anh Tiêu muốn chúng ta nói chuyện gì?

“Sau một hồi im lặng, Hồ Tiêu đột nhiên thở dài nói: “Giải Dương, tôi không biết cậu biết được bao nhiêu, chỉ muốn nói với cậu rằng tôi vẫn cố gắng, giúp đỡ các cậu. Tôi là người ký hợp đồng với cậu, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Cậu đừng vội, được không?

Tranh thủ, có nghĩa là Hồ Tiêu đến bây giờ vẫn đang cố gắng bảo toàn IUD.

Quá ngây thơ, nhưng Giải Dương thích sự ngây thơ này, điều này chứng tỏ Hồ Tiêu rất yêu nghệ sĩ của mình.

“Anh Tiêu.” Giải Dương ngừng vòng vo  với anh ta, nói thẳng  “Anh có thể đi tranh thủ, nhưng tôi trước tiên nói với anh một tiếng, Mạc Bân hiện tại muốn chơi tôi, tôi cái gì cũng không làm. Hơn nữa Anh Tiêu, vì một người nghệ sĩ sắp rời đi như vậy tranh thủ, đáng giá à?”

Hồ Tiêu giọng nghiêm túc hẳn lên, cảnh giác nói: “Cậu nói lời này là có ý gì, có người nói với cậu cái gì?”

“Không có, chỉ là  tôi đoán được một ít.”

Im lặng một lúc, giọng điệu của Hồ Tiêu càng trở nên mệt mỏi và bất lực: “Giải Dương, tại sao tôi không phát hiện ra cậu thực sự là như vậy, vậy…”

“Anh Tiêu” Giải Dương ngắt lời anh ta, “Một người với Nghệ sĩ xa rời khỏi anh, và ba nghệ sĩ cần anh, anh muốn chọn bên nào? “

Hồ Tiêu không rõ ràng: “Cái gì ba người,  lời này của ý gì —— từ từ! Cậu sẽ không…… cậu chẳng lẽ…… Cho nên các cậu ngày hôm qua cùng nhau ăn cơm…… Các cậu không phải là……”

“Đúng như những gì anh nghĩ. “

Hồ Tiêu hít một hơi, cúp máy vì ngạc nhiên.

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ Tiêu: ợ, cần ngay thuốc trợ tim hiệu quả nhanh…… ( xỉu ngang xỉu dọc, ngã xuống đất) =))