Ông Chủ Bao Nuôi Muốn Báo Hận Tôi!

Chương 42: Em là đàn ông, nói được làm được!



Ngày Triệu Yên đến bệnh viện ký giấy tự nguyện hiến gan thì cũng là lúc Quân Hạo xuất hiện. Trên khóe môi anh rỉ máu, lù lù đứng phía sau Triệu Yên.

“Cô Triệu, em tìm được rồi.”

“Ôi trời, tới đòi mạng à?” - Cô quay sang nhìn anh mà hết cả hồn.

Cả người anh lấm tấm mồ hôi, tóc tai lộn xộn còn thêm việc bị chảy máu nên nhìn vô cùng nhếch nhác hỏi sao Triệu Yên không giật mình?

“Quân Hạo cậu bị sao vậy? Đánh nhau với ai đấy?”

“Không có em bị ngã thôi. Em đã tìm được người hiến gan cho em trai cô rồi, cô đừng ký giấy.”

Anh chìa ra tờ giấy vừa lấy trong túi áo khoác ra đưa cho cô, là giấy đồng ý hiến gan.

Triệu Yên ngạc nhiên lắm, chẳng phải nhà họ Lục đã chặn toàn bộ hy vọng của gia đình cô rồi sao?

Anh kể người đó là chú của người bạn của anh không may bị tai nạn giao thông qua đời, anh đã tới xin gan và cho họ một số tiền an ủi. Triệu Yên nghe nói, anh đã âm thầm nhờ người đi tìm gan ở tất cả bệnh viện lớn nhỏ trong nước, chỉ cần có người vừa mất anh đều kiểm tra xem có phù hợp với tiêu chí của em trai cô hay không.

Nhờ hành động nhỏ lẻ và bí mật, chính vì thế anh mới tìm được gan.

“Quân Hạo thật sự cảm ơn cậu.” - Cô xúc động vô cùng, nói thật cô cũng sợ hãi, đều là con người ai mà không sợ hãi chứ.

Quân Hạo xoa tóc cô, anh cười hơi méo xệch vì bị thương, anh nói: “Em đã hứa sẽ bảo vệ hạnh phúc của cô Triệu mà. Em là đàn ông, nói được làm được!”

“Đi, tôi đi khử trùng vết thương cho cậu. Cậu đi đứng cái kiểu gì thế?”

“Không sao, em không đau.”

Anh còn cười được, nhưng cô hiểu rõ Quân Hạo thật sự tốt với cô. Nếu tương lai có cơ hội, cô nhất định sẽ báo ơn anh.

*

Tin tức mới nhất được báo đài đưa tin nhiệt tình suốt ba ngày chính là Lục Thị đón giám đốc mới đến nhận chức. Danh tính của vị giám đốc này được giữ kín không lộ ra ngoài, dấy lên tò mò của giới kinh doanh. Nghe nói giám đốc mới đến nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần của công ty, ngay cả chủ tịch tập đoàn cũng phải kiêng dè.

Bao nhiêu tin tức về Lục Thị được đưa lên liên tục suốt ba ngày, ai ai cũng quan tâm chỉ có một người là không mảy may nhìn tới.

Lục Dương nằm trong căn phòng đèn vàng mờ ảo, tay hắn ôm vỏ rượu chỉ còn lại cặn đáy. Dưới chân là vô số những vỏ rượu khác, hắn muốn dùng cơn say để quên hết mọi thứ. Có gì quan trọng đâu khi không còn Triệu Yên của hắn nữa…

Triệu Yên nhận chức giám đốc vào sáng nay, nhưng không có tổng giám đốc chứng kiến cũng như là dự lễ nhận chức của cô. Cho nên cô phải đi theo Lâm Vỹ tới nhà riêng của hắn để nhờ hắn ký tên văn kiện.

“Cô Triệu… À không giám đốc Triệu để tôi vào trước báo với tiên sinh một tiếng.” - Lâm Vỹ đẩy gọng kính cận, lịch sự nói.

Anh chỉ sợ khi đẩy cánh cửa này ra, Triệu Yên sẽ bất ngờ với một Lục Dương. Nói hắn thân tàn ma dại cũng không phải nói quá, hắn đã nằm đó hai ngày rồi chỉ uống rượu, tắm gội cơ bản cũng không!

“Để tôi vào, không sao. Có phải tôi lạ gì với anh ấy đâu.”

Lâm Vỹ nghe vậy cũng không cản, lý do mà Lục Dương biến thành như vậy anh có làm người gỗ cũng biết.

Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, anh khẽ thở dài…

Triệu Yên đẩy cửa phòng đi vào, bên trong bầu không khí hơi âm u, mùi cồn bốc lên nồng nặc còn có mùi thuốc lá. Lục Dương nhắm nghiền hai mắt nằm trên sofa ôm chai rượu, trông hình như là hắn đã say khướt.

Đôi mắt của cô không dán lên người nằm đó mà dán lên ma nơ canh trước mặt, nó đang mặc bộ váy cưới ấy. Cái bộ váy cưới mà Lục Dương dẫn cô đi xem thiết kế, từng lớp ren là hoạ tiết chiếc ô mà hắn thích. Xung quanh treo toàn ảnh cưới của hai người, hắn dành cả căn phòng để làm cái gì thế này?

Khoé mắt cô cay xè, thật sự rất muốn khóc ngay tại chỗ. Cô bước tới gần hắn, còn đâu là Lục Dương bảnh trai, phong độ ngời ngời. Hắn lúc này nhếch nhác, râu tóc bờm xờm giống mấy người nguyên thủy được chiếu trên tivi.

Cô đẩy vai hắn, gọi khẽ: “Lục Dương… Lục Dương anh dậy đi.”

Bị động hắn cau mày mở mắt, sau khi nhìn thấy Triệu Yên hắn tự dưng lại cười ngốc. Hắn đưa tay xoa gò má mềm mịn của cô, nhàn nhạt hỏi: “Yên Yên của anh em đến rồi à? Sao hôm nay em đến muốn thế? Anh… Anh đã uống hết bao nhiêu là rượu mà giờ em mới đến. Anh nhớ em lắm em có biết không?”

“Anh nói cái gì vậy?”

Cô nhíu mày hỏi lại, hắn nói mớ?

Lục Dương cũng nhíu mày, hắn véo má cô, Triệu Yên kêu đau. Lúc này hắn mới bật dậy, gương mặt hốt hoảng vội chỉnh lại đầu tóc: “Ai cho em vào đây?”

“Anh mới nói cái gì vậy? Em đã đến đây bao giờ đâu?” - Cô gặng hỏi.

Bởi vì hành vi và lời nói của Lục Dương vô cùng kỳ lạ.

“Em về đi, anh đã nói không muốn gặp em nữa mà. Sao em nghe mà không hiểu vậy?”

Hắn đứng dậy vì mất trọng tâm nên chao đảo. Triệu Yên nhìn hắn, bộ dạng người không ra người ma không ra ma. Vừa rồi hắn còn nói nhớ cô, bây giờ trở mặt lại nói không muốn gặp cô.

Hắn ngốc thật, một mình hắn biết đau lòng sao?

Hắn có từng nghĩ cô cũng sẽ rất nhớ hắn không?

“Em tới đưa văn kiện cho anh ký, em… Về đây.” - Cô xách túi rời khỏi phòng, giống như một cơn gió thoáng qua.

Thú thật hắn rất muốn chạy lại ôm lấy cô, một chút thôi cũng được. Nhưng hắn là người hiểu rõ hơn ai hết, hắn càng làm vậy chỉ càng đẩy người hắn yêu vào chỗ chết.

Thôi thì cứ để cô đi, để cô rời khỏi hắn để tìm một tương lai tốt đẹp hơn.

… Cạch…

Cánh cửa phòng đẩy ra, Lục Dương nhổm người nhìn về phía đó có chút mong chờ. Nhưng không phải là Triệu Yên, Lâm Vỹ đi vào.

Anh nhìn đống hỗn độn trước mặt mà thở dài, sau đó cung kính báo cáo: “Thưa sếp chiều nay có cuộc họp quan trọng, sếp có đến công ty không ạ?”

“Tại sao Yên Yên lại tới đây? Anh dẫn cô ấy đến à?” - Hắn tra hỏi.

Lâm Vy nghe vậy lập tức xua tay, anh nào dám cãi lại lời hắn, anh đáp vội: “Sếp ơi không phải tôi đâu! Chuyện là giờ cô Triệu… À không phải gọi là giám đốc Triệu mới đúng. Cô ấy lấy thân phận là giám đốc tới đưa văn kiện cho anh ký, tôi… Tôi không ngăn cản được mà…”

“Giám đốc Triệu?” - Hắn nhíu mày hỏi lại.

“Tại vì anh nằm đây hai ngày rồi nên có điều không biết. Cô Triệu đã đến công ty Lục Thị nhận chức giám đốc vào sáng nay, cô ấy có ba mươi phần trăm cổ phần của công ty đấy ạ.” - Lâm Vỹ báo cáo tình hình.

Mấy bữa nay anh cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Triệu Yên, từ một cô gái nghèo, anh vẫn nhớ rõ ngày anh gặp Triệu Yên cô ấy còn đang định đi làm tiếp viên ở quán bar. Nhưng quả thật giấy trắng mực đen rõ ràng, trong tay cô có ba mươi phần trăm của Lục Thị.

Đừng nói là Lâm Vỹ ngay là chủ tịch cũng không nói được lời nào mà chỉ có thể đồng ý với mọi điều kiện mà cô đưa ra.