Ông Chú Của Em!

Chương 3: Lấp ló phía ngoài



Tại phòng của Tử Sang.

Đây là căn phòng vô cùng rộng, nội thất thiết kế cũng rất đắc tiền, trên tường Tử Sang còn dán đầy ảnh mấy cô minh tinh nổi tiếng. Đi vào trong ngắm nhìn 1 lược, Thiên Bảo không khỏi cảm thán.

Thật ra lúc đầu khi nhận ca dạy này thì A Cương cũng đã cho biết trước 1 chút về Tử Sang, cũng được kể bao nhiêu gia sư trước khóc lóc, bỏ chạy như thế nào. Nên cậu cũng chuẩn bị tinh thần, mong là không có án mạng xảy ra là may mắn lắm rồi.

Khi vào học được một lúc, thì Tử Sang năm ườn ra ôm cái điện thoại nhắn tin với mấy e gái trên mạng, rồi gọi điện tán tỉnh mấy ẻm bằng những câu khiến cậu sởn gai ốc. Cậu còn nghĩ mấy lời như vậy có thể tuỳ tiện nói ra hay sao. Tuy là không muốn chọc vào ổ kiến nhưng vẫn phải làm tròn trách nhiệm dạy học, cậu bất mãn quay ra phía giường nói với Tử Sang.

“Cậu làm ơn vào học dùm tui cái, chứ cậu vậy mẹ cậu biết được thì tui bị la đó”.

Tử Sang cất điện thoại rồi đáp lại bằng giọng nhão nhoẹt, lười biếng. “Em không học đâu, anh cứ ngồi đó chơi đi, em là học bá đó không cần phải học thêm đâu.”

“Anh không phải lo, anh không nói em không nói làm sao mẹ biết được mà la đúng không”.

Thiên Bảo bất lực cạn lời, sau đó Tử Sang còn kéo cậu lại chỉ cậu cách tán gái. Nào là tán mấy em gái cá tính thì thế nào, mấy em dễ thương nhút nhát thì làm sao. Đã vậy còn bồi cho cậu thêm một câu“Nhìn anh là em biết chưa bao giờ đi tán gái rồi phải không, học giỏi như anh lấy thời gian đâu mà đi tán gái. Đẹp trai vậy mà không biết tận dụng thì phí lắm.”

Không biết là cậu được thuê đến dạy học hay là thuê đến để được học đây, đúng là không phải bỏ công lại có tiền, còn tiếp thu nhiều kiến thức mới, mà trong đời có cho tiền cậu cũng không dám nghe lại lần thứ hai. Cái đãi ngộ có một không hai này cậu thật sự không dám nhận.

Ôi mẹ ơi!

Lúc này thì mặt Thiên Bảo tối đen lại, ừ thì đôi lúc cậu cũng muốn có một cuộc tình lãng mạn với người mình yêu cơ mà. Cha mẹ vất vả, ăn ngủ chẳng ngon. Phận làm con cậu làm sao có thế nghỉ đến chuyện khác ngoài chuyện học hành cho thật giỏi, phụ giúp cha mẹ và đặc biệt phải tự nuôi được bản thân cơ chứ.

Nên 20 năm qua chuyện yêu đương với cậu là hai đường thẳng song song, không bao giờ có điểm chung.

“Vậy thôi cậu muốn làm gì thì làm, này là cậu chọn nên đừng có mách mẹ cậu đấy nhé, khi nào muốn học tiếp thì bảo tôi”.

“Ok, Cảm ơn anh đẹp trai nhiều”.

Tử Sang ngước đôi mắt long lanh, cảm ơn Thiên Bảo ríu rít.

Nói xong cậu cũng quay lại bàn học lấy máy tính tiếp tục ôn bài trên trường, được một lúc thì cậu khát nước nên xuống nhà lấy nước uống. Lúc đi xuống dưới nhà, cậu có đi ngang qua một cái phòng cơ mà nó lạ lắm. Có âm thanh phát ra từ cái phòng này, mà cái tiếng này nghe quen quen,hình như là có nghe ở đâu rồi thì phải. Cậu giật mình, sao lại giống mấy cái tiếng trong phim người lớn mà Trình Quang dụ cậu coi chung vậy. Vì cửa phòng không đóng chặt chỉ khép hờ nên tiếng lọt ra ngoài rất rõ, cậu đỏ mặt tía tai. Nhưng với sự tò mò, thích khám phá và mạo hiểm của cậu thì cậu quyết định nhìn lén vào trong.

Dạy học Tử Sang cậu còn dám làm huống chi là đi nhìn lén, nghĩ là làm liền. Cậu rón rén tới gần nhìn vào trong,“Ôi mẹ ơi”. cậu phải lấy tay nhét vào mồm để không hét lên, bên trong cậu của Tử Sang đang ngồi trên đầu giường cởi trần, không mặc áo. Còn bên dưới anh ta thì là cô trợ lí mặc cái đầm ngủ mỏng tang, đầu cô ta đang cắm xuống cái chỗ ấy của anh ta. miệng cô ta rên rỉ í ới giống như mấy con heo bị cắt tiết ở dưới quê cậu. Cô ta còn không ngừng gọi tên Khôi Nghị bằng giọng điệu khiêu gợi nghe còn ghê gấp mấy lần giọng điệu cưa cẩm mấy cô gái của Tử Sang.

Cơ mà mặt của Khôi Nghị lại không có chút cảm xúc nào, trên tay vẫn cầm ipad làm việc như không có gì. Làm cho cô ta điên loạn rên rỉ.

Thôi cậu chịu hết nổi rồi, biết vậy lúc đầu đừng ngu dại mà nhìn lén. Cậu nhẹ nhàng khép cửa lại dùm, cơ mà cái cửa chết tiệc. lúc sắp đóng sát lại thì nó kêu lên một cái, cậu giật mình ba chân bỏ chạy xuống dưới nhà, tốc độ còn nhanh hơn lúc cậu đi học trễ.

Khôi Nghị trong phòng cũng nghe tiếng động ngoài cửa vội đẩy cô trợ lí đang điên loạn phía dưới ra, để ra ngoài kiểm tra. Anh ra ngoài nhưng không thấy ai, đi ra hành lang nhìn xuống dưới thì chỉ thấy tên nhóc gia sư đang cầm bình nước tu như chết khát, mặt thì đỏ như cà chua. Anh nhếch mép cười, đủ hiểu đã biết là ai làm. Xong Khôi Nghị cũng trở lại vào phòng khoá cửa lại.

Không phải là anh quên khoá cửa mà là lúc nãy khi vừa vào phòng đã bị cô ta nhào đến, gấp gáp muốn anh. Anh cũng có ý tốt muốn nhắc nhưng cô ta mặc kệ, thì thôi cô ta không ngại thì anh mắc gì phải ngại, nhà anh mà. Đâu ngờ sự ỷ y của anh lại tạo cơ hội cho một con mèo nhỏ nhìn trộm cơ chứ.

Khi vào lại phòng, Yên Hoa lại bám lấy anh nhưng lần này anh hất cô ta ra và đuổi ra ngoài. Anh chẳng phải là loại người phóng đãng như vậy, chẳng qua anh muốn xem cô ta làm được gì, loại người như cô ta chẳng đáng để anh để vào mắt.

Sau khi chạy thục mạng từ phòng Khôi Nghị xuống, Thiên Bảo mở tủ lạnh lấy chai khoáng tu một phát hết sạch. Cậu thở hỗn hển, lấy tay vỗ ngực bộp bộp vì uống nhanh quá cậu bị nghẹn. Sau khi lấy lại bình tĩnh cậu chạy thật nhanh lên lại phòng của Tử Sang.Tử Sang thấy cậu vào phòng mà mặt mày đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại liền thắc mắc hỏi“Anh sao vậy sao mặt mày đỏ bừng mà người đổ mồ hôi nhiều thế, bị sốt à.”

Thiên Bảo ngập ngừng cố bình tĩnh đáp lại“Tôi không sao chắc do nóng quá, da tôi dễ bị ảnh hưởng nên đỏ lên thôi”.

Tử Sang nghi hoặc, nguyên cả căn biệt thự có gần chục cái máy lạnh được lắp khắp phòng sao nóng được, nhưng cậu cũng không tò mò hỏi thêm.

Thiên Bảo ngồi ôn bài được một lúc nhìn đồng hồ thì đã cũng đến giờ về, cậu soạn sách vở, máy tính bỏ vào balo rồi tạm biệt Tử Sang. Xuống dưới lầu gặp Tuyết Nhung, bà quan tâm hỏi“Tiểu Sang có làm khó cháu không, nếu có cứ nói với bác, bác sẽ trị nó”.

Cậu mỉm cười đáp“Dạ không bác ạ, cậu ấy hợp tác lắm không có làm khó gì cháu cả.”

“Được vậy thì bác mừng quá, đến giờ cháu về rồi phải không, vậy cháu về cẩn thận nhé.”

“Dạ cháu phải về rồi, ngày mốt cháu lại ghé ạ, cháu chào bác”.

Thiên Bảo lễ phép cuối chào, định quay đi nhưng Tuyết Nhung lại bảo“Tiểu Bảo này bác quên mất, ngày mai bác có một chuyến du lịch với hội bạn một tuần, đây là số của bác nếu thằng bé mà không chịu học hay gì đó cháu cứ gọi mách bác, ta về ta sẽ xử nó”.

Thiên Bảo vội nhận lấy mẫu giấy Tuyết Nhung đưa rồi cúi chào một lần nữa, cậu ra ngoài lấy xe chuẩn bị rời đi. Ở ngoài sân có ba chiếc xe, thì chiếc xe cậu nổi bần bậc trong đó. Chẳng phải vì xe cậu đẹp hay mắc tiền gì, cũng chẳng phải siêu xe. Nó nổi bần bậc là vì so với hai chiếc kế bên thì xe cậu trông tầm thường rõ rệt. Nhìn hai chiếc siêu xe bên cạnh mà cậu chạnh lòng, gia đình cậu rất khó khăn ba mẹ phải cố gắng mấy chục năm mới được như bây giờ. Tuy không còn nghèo như lúc trước nhưng nếu so với mấy nhà có điều kiện thì nhà cậu chả là cái đinh gì so với họ.

Để có được chiếc xe tầm thường này và căn hộ chung cư đang còn phải trả góp 10 năm. Thì cậu đã phải cố gắng rất nhiều, vừa đi học vừa đi làm không có cả thời gian ăn uống, đi dạy gia sư quên cả thời gian nghỉ ngơi. Đúng là đời mà kẻ thì ăn không hết, người thì lần chẳng ra. Nghĩ xong cậu thở dài rồi cũng lên xe rời đi vì sắp trễ giờ hẹn với Trình Quang.

Ở trên cửa sổ lầu 5 có một ánh mắt đang nhìn xuống phía dưới sân nơi chỗ đậu xe, mọi hành động nãy giờ của cậu đã thu vào ánh mắt người đó. Khôi Nghị nhoẽn miệng cười, một nụ cười bí ẩn, khó hiểu. Rồi anh quay lại vào phòng mặt quần áo chuẩn bị rời đi. Xuống dưới lầu đã nghe tiếng của Yên Hoa nũng nịu vang lên “sao anh nỡ bắt người ta chờ lâu thế”.Ngược lại với cô ta, anh chỉ lãnh đạm thốt lên “Đến công ty thôi, tôi không rãnh đâu mà nghe cô lãi nhãi”.

Yên Hoa cứng họng rồi cũng lẽo đẽo theo Khôi Nghị ra ngoài, nhưng đi được nữa đường thì anh ta lại dừng xe rồi bảo Yên Hoa bước xuống. Cô ta bất ngờ hỏi anh“ Sao lại xuống xe, chúng ta không cùng nhau đến công ty ạ”

“Cô tự mà bắt xe đi, tôi có việc gấp đi gặp khách hàng”.

“Gặp khách hàng sao không cho em đi với, hay anh tính đi với con nào”.

Khôi Nghị nghiêm mặt gằn giọng “Tôi đi đâu gặp ai là chuyện của tôi, cô nên nhớ cô chỉ là một trợ lí quèn đừng có mà mơ tưởng. Không thì đừng có trách tôi, đừng nghĩ cô làm gì sau lưng tôi mà tôi không biết, liệu cái hồn đó”.

Yên Hoa sợ hãi, run rẫy đứng bên đường. Khôi Nghiêm phóng xe đi, khi đi còn không quên mở cửa sổ xe quăng áo khoác của cô ta xuống đường, rồi lấy chai xịt khử mùi trong cốp xịt khắp cả xe để át đi mùi nước hoa rẻ tiền của cô ta. Xong xuôi anh mới thong thả lái xe đến nơi hẹn với bạn.