Ông Chủ Muốn Thượng Vị

Chương 6



26.

Tan sở, tôi đến bệnh viện thăm Cố Diễn Châu như thường lệ.

Cố Diên Châu tỉnh lại rồi.

"Thư ký Tống, trong khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, sức khỏe của tôi cũng đã tốt hơn rồi."

Thư ký Tống?

Chiếc cốc trên tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn Diễn Châu, chỉ cảm thấy mũi mình cay quá.

“Tôi sẽ gọi bác sĩ.”

Tôi chạy ra khỏi phòng bệnh, ngồi xổm dưới chân bức tường ngoài phòng bệnh, nước mắt lăn dài trên mặt.

Cố Diễn Châu lại mất trí nhớ.

Quên đi từng chút từng chút khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau.

Sao anh lại quên rồi?

Một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt tôi, là Tần Thác.

Tần Thác mỉa mai nói: "Này, Tống Dực, sao cậu lại khóc thảm như vậy? Chẳng lẽ Diễn Châu không cần cậu nữa sao?"

Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Cho dù anh ấy không muốn tôi thì cũng không đến lượt anh.”

Tôi đưa bác sĩ trở lại giường bệnh.

Cố Diễn Châu và Tần Thác đang trò chuyện cười đùa.

Tôi thì như một người ngoài cuộc.

Bác sĩ kiểm tra cơ thể Cố Diễn Châu: “Hiện tại anh ấy đã ổn rồi.”

“Còn trí nhớ của anh ấy thì sao?” tôi hỏi.

"Khó mà nói. Có thể khôi phục hay không còn phải xem vận may."

Cố Diễn Châu đột nhiên gọi tôi: "Thư ký Tống, đến công ty lấy tài liệu tài chính của Phong Mộc cho tôi."

"Tài chính?"

“Tôi vẫn chưa kịp nói cho cậu biết, trước đây tôi đã cùng Phong Mộc thảo luận về nguồn tài chính của Series C. Thời gian này tôi phải nhập viện nên kế hoạch bị trì hoãn, không biết có thay đổi gì không. Tôi phải giải quyết nó càng sớm càng tốt."

Tôi chợt nhớ tới bức ảnh Cố Diễn Châu đặt ở đầu giường.

Có vẻ như anh không biết chủ đầu tư của tập đoàn Phong Mộc chính là mẹ mình.

27.

Tôi hồn xiêu phách lạc trở về nhà của Cố Diễn Châu và tôi.

Đóng gói đồ đạc của mình mang đi.

Đã đến lúc phải thức dậy khỏi giấc mơ này rồi.

Việc tôi bị Cố Diễn Châu lãng quên bày ra trước mắt, tôi thậm chí còn trở thành gánh nặng của anh ấy.

Mọi sự kiên trì dường như đều vô nghĩa.

Vì vậy tôi chủ động hẹn gặp mẹ Cố Diễn Châu.

"Dì, tôi đã quyết định rời xa Cố Diễn Châu."

Tôi trả lại tấm séc cho bà ấy: “Nhưng tôi không thể nhận tấm séc này”.

"Cậu như thế này là có ý gì?"

"Tôi chưa bao giờ ở bên anh ấy vì tiền. Vậy nên tôi cũng sẽ không rời đi vì tiền."

Bà ấy nhìn tôi đầy ẩn ý: “Cậu là một đứa trẻ ngoan, nhưng Cố Diễn Châu không thể có vết nhơ như cậu được.”

Trong miệng có vị đắng chát.

“Tôi đã gửi đơn từ chức tới bộ phận nhân sự, hy vọng bà có thể giữ đúng giao ước của mình, hoàn thành việc tài trợ Series C như đã hứa.

"Được."

28.

Suốt 14 ngày sau khi rời khỏi Cố Diễn Châu.

Mỗi ngày giấc ngủ của tôi cứ mê man, hỗn loạn.

Có lẽ do tinh thần quá suy sụp.

Lần đầu tiên bước ra khỏi nhà, cứ như thể đang nằm mơ giữa ban ngày.

Tôi nhìn thấy Cố Diễn Châu đang ngồi trên bậc thềm trước nhà tôi.

Anh nói: "A Dực, bây giờ chúng ta khởi hành đến Thụy Sĩ, vẫn có thể bắt kịp nghi thức hôn lễ mà anh đã đặt trước."

Tôi đứng đó không dám cử động, sợ cử động sẽ tỉnh giấc.

Nhưng lần này Cố Diễn Châu lại đi về phía tôi.

Anh quỳ một gối xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung đen tinh xảo.

Bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương màu vàng rực rỡ.

"A Dực, em đồng ý lấy anh nhé?"

Tôi lại lần nữa đưa tay ra, run rẩy lặp lại ba chữ.

"Em đồng ý."

29.

Trên đường ra sân bay, Trình Nặc gọi điện cho tôi.

"Tiểu Dực, cậu đang ở đâu đấy?!"

Lúc này tôi mới nhớ ra mục đích tôi ra cửa là để cùng Tiểu Nặc đi thử giọng.

Tôi nhận lỗi với cậu ấy: “Xin lỗi, bây giờ tôi đang vội đi kết hôn.”

"Kết hôn á?"

Đầu bên kia điện thoại thổn thức: "Tiểu Dực, cho dù có yêu đương thất bại, cũng không thể tùy tiện tìm người kết hôn vậy chứ?!"

Cố Diễn Châu nghe vậy không vui liền giật lấy điện thoại: "Tôi là Cố Diễn Châu, A Dực muốn cùng tôi sang Thụy Sỹ kết hôn, cậu có ý kiến gì?"

Trình Nặc sợ hãi khi nghe thấy giọng nói của Cố Diễn Châu.

"Vậy quấy rầy rồi, chúc hai người hôn lễ hạnh phúc."

Cố Diễn Châu cúp điện thoại, nghiêm túc nhìn tôi: “Từ nay về sau em phải tuân thủ đạo đức hôn nhân, nhớ giữ khoảng cách với những người cùng giới đấy.”

Được rồi, lại ăn giấm nữa.

Kiếp trước của Cố Diễn Châu không lẽ là hũ giấm chua.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn của Trình Nặc.

[Tiểu Dực, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé. 】