Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi

Chương 7



13.

Bởi vì cả buổi tối bị lăn lộn như thế nên tôi quên mất vụ việc của Tiểu Lị.

Ngày hôm sau, lúc tôi đi làm, rõ ràng tôi cảm nhận được mọi người đều trở nên thân thiết với mình.

Tôi đang cảm thấy rất vui vẻ.

Có phải bởi vì hôm nay tôi mặc đẹp không?

Ha ha, hôm nay tôi là một cô gái cực kỳ xinh đẹp đó nha!

Hai phút sau, tôi mới biết được bản thân mình có bao nhiêu tự luyến.

Chị Lý lôi kéo tôi nói với vẻ mặt khó chịu: “Nịnh, em đúng là kín miệng nha.”

Tôi mơ hồ hỏi: “Sao ạ?”

“Em và ông chủ đang yêu nhau mà che giấu không nói với bọn chị gì hết.” Chị Lý lẩm bẩm nói.

Hả? Tôi và ông chủ yêu nhau khi nào thế?

Tôi khó hiểu: “Không có, em không hề….”

Chị Lý trừng mắt liếc tôi một cái: “Hôm qua Tiểu Lị đã nghe thấy hết rồi, em còn nói về nhà sẽ nấu thịt trâu cho ông chủ ăn còn gì.”

????

Xin lỗi, tôi đã quên mất….

Tôi chột dạ đẩy chị ấy ra: “Gì nhỉ, à đúng rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm….”

Tôi giải thích từng cái một: “Nấu cơm là bởi vì muốn cảm ơn ông chủ đã vất vả, tuyệt đối không có ý gì khác.”

Nhưng khổ nỗi cho dù tôi có giải thích như thế nào thì cũng không thể dẹp được lời đồn trong công ty.

Mặc dù đồng nghiệp là những người chất phác nhưng lại có tính hay tò mò.

Rất nhanh có người đã liên hệ sự kiện bỏ chấm công một ngày kia với tôi.

“Lúc trước bỗng dưng có phúc lợi là bởi vì ông chủ muốn bảo vệ cho Diệp Nịnh có đúng không?”

“Khó trách, lúc đó tôi cứ cảm thấy kỳ lạ…”

“Mẹ nó chứ, vậy cũng quá là hạnh phúc!”

“Nịnh Nịnh đúng là may mắn!”

Tôi thì không sao dù có lo cũng như thế nhưng Thẩm Dịch thì khác.

Anh ta ông chủ, là phú nhị đại.

Lời đồn nổi lên khắp nơi như thế nhất định là cảm thấy không được thoải mái.

Tôi cũng không thể tự đưa mặt ra giải thích để gây thêm phiền toái cho anh ta được….

Sau khi rối rắm một lúc, cuối cùng tôi lấy hết can đảm, đi tìm Thẩm Dịch.

“Sao thế?” Anh ta hỏi.

Tôi cố gắng bày ra dáng vẻ không để ý gì nói: “Ông chủ, chuyện của ngày hôm qua đã lan truyền khắp nơi rồi.”

Thẩm Dịch vẫn đang vùi đầu xem văn kiện, chỉ nhàn nhạt phát ra tiếng từ lỗ mũi: “Ừ.”

Tôi không biết tiếng ‘ừ’ này của anh ta là có ý gì.

Nhưng cũng không quên mục đích của mình.

Tôi tiếp tục nói: “Tôi đã giải thích với bọn họ rồi, nói hai chúng ta trong sáng không có gì cả.”

Thẩm Dịch vẫn không nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ thêm một tiếng.

“Nhưng cũng không sao, hai chúng ta không cần sợ bóng sợ gió, cần gì phải quản bọn họ nói gì có đúng không?” Tôi cười nói.

Sau khi tôi nói xong câu đó, Thẩm Dịch chậm rãi ngẩng đầu lên.

Anh ta im lặng nhìn tôi chằm chằm, như muốn xem khuôn mặt nhỏ của tôi có chuyển động hay không.

Biểu cảm của tôi cứng đờ, sợ bỗng nhiên cảm xúc của anh ta không tốt.

Một lúc lâu sau.

Thẩm Dịch buông văn kiện trong tay xuống, hai bàn tay đan vào nhau để ở trước ngực.

“Nếu là do tôi có ý nghĩ bất chính thì sao?”

14.

Nửa ngày sau, trong đầu óc của tôi vẫn cứ quanh quẩn một âm thanh.

Nếu như tôi có ý nghĩ bất chính thì sao….

Bất chính thì sao….

Thì sao….

Anh ta anh ta anh ta… Anh ta có ý gì?

Tôi hoảng hốt đi đến gian uống trà nước, chị Lý cũng đang ở đó, đang mở điện thoại ra xem phim.

Chị ấy đang xem bộ phim kinh điển “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”.

Lúc đi ngang qua phía sau chị ấy, đúng lúc điện thoại đang phát tới phân cảnh Trương Vô Kỵ đang xin Chu Chỉ Nhược giúp đỡ ở đại hội sau khi có tin đồn, đây là đoạn cốt truyện kinh điển.

Vẻ mặt của Trương Vô Kỵ rất nghiêm túc mà nói: “Đôi ta không thẹn với lương tâm thì cần gì phải để ý đến lời của người khác nói?”

Chu Chỉ Nhược lại cười nói: “Nếu ta hổ thẹn với tâm thì sao?”

Chị Lý kích động nắm lấy góc áo của tôi: “A a a! Nịnh Nịnh, em mau xem này, quá kinh điển, cảnh này quá kinh điển.”

Mà tôi thì đang sững sờ, trong lòng toàn là câu nói kia của Thẩm Dịch.

Anh ta… Ý của anh ta là giống như ý của Chu Chỉ Nhược sao?

Nhưng mà, tôi có tài đứa gì?

Bởi vì trong lòng đang cất giấu tâm sự nên tôi không dám nhìn Thẩm Dịch cả ngày, trốn tránh anh ta hết lần này đến lần khác.

Ngay cả mối quan hệ ‘hợp tác’ cũng bị tôi đơn phương dừng lại.

Đúng vậy, ngày hôm nay tôi không nấu cơm cho anh ta cũng không có đi nhờ xe của anh ta.

Chỉ là sau khi về nhà thì gọi cơm hộp, cứ như người mất hồn mà bỏ vào miệng.

Tầm mười giờ tối, Thẩm Dịch nhắn qua Wechat hỏi tôi.

Chỉ có ba chữ đơn giản: “Ngủ rồi sao?”

Tôi nhìn chằm chằm vào khung thoại, đầu óc dừng chân tại chỗ.

Tôi nên đi ngủ hay là không nên đi ngủ đây?

Nghĩ nghĩ cuối cùng tôi vẫn thành thật trả lời: “Chưa ngủ.”

“Có tâm sự sao?” Anh ta trả lời lại tôi trong vòng một giây.

Tôi chưa kịp hồi phục đã nghe thấy bên ngoài ban công có động tĩnh.

Đi dép lê vào ra mở cửa, thấy Thẩm Dịch đang ghé vào ban công nhà anh ta, cách khoảng hai ba mét mà nhìn tôi.

Tôi cũng học theo anh ta, để tay ở trên lan can.

Thẩm Dịch mở miệng trước: “Hôm nay em luôn trốn tránh tôi.”

Tôi ấp úng: “Tôi không có…”

Thẩm Dịch cười: “Đến bây giờ tôi vẫn chưa ăn cơm đâu đấy.”

Tôi ngạc nhiên giương mắt lên.

Tôi không nấu cơm cho anh ta thì anh ta sẽ không ăn?

“Đừng hiểu lầm, không phải là tôi muốn ép em.” Anh ta sợ tôi nghĩ nhiều nên vội vàng giải thích: “Chỉ là, tôi có hơi nhớ mấy món ăn em làm.”

“Lời hôm nay tôi nói là rất nghiêm túc, em… Suy nghĩ một chút nhé?”

Tôi trợn tròn mắt hơn nữa.

Thẩm Dịch chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với tôi.

Tổn thọ quá!

Một người có gương mặt điển trai lại nói như vậy có ai mà chịu được?

Nhưng tôi chỉ là một cô nhân viên nhỏ mà thôi.

Trở lại phòng, tôi lăn lộn suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng nhắn cho Thẩm Dịch một tin nhắn.

“Ông chủ, anh là ông chủ của tôi còn tôi là nhân viên của anh.”

Đợi một lúc lâu không thấy Thẩm Dịch nhắn tin lại.

Tôi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng trong lòng có chút gì đó vắng vẻ.