Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu

Chương 62: Người Lưu Gia



Lục Mạn Nhu đợi đến khi Cố Gia Vận vào phòng tắm, nghe có tiếng nước chảy bên trong cô mới ra ngoài ban công gọi một cuộc gọi cho Thiệu Viễn.

Phía đầu dây bên kia đáp lại:

"Người giỏi về công nghệ nhất thì hiện tại tôi biết chỉ có phía Lưu gia thành phố B." Trợ lý Thiệu không cần điều tra cũng rõ, gia đình đó rất có tiếng tăm.

Lục Mạn Nhu không trong lĩnh vực nên cô không biết đến Lưu gia này.

"Vậy làm sao để liên hệ với họ?"

Thiệu Viễn thở dài một hơi. Thật ra thì nó khó không khó, nói dễ cũng không phải dễ. Đúng nhất là tuỳ duyên.

"Gia chủ Lưu tính tình có chút quái gở, sống khép kín, chỉ nghe lời mỗi vợ hắn. Vợ hắn là một thầy thuốc đông y, tinh thông nhiều loại y thuật hiếm thấy."

Lục Mạn Nhu nghĩ nếu nghe lời vợ thì dễ rồi, giữ phụ nữ với nhau cô cũng thấy dễ nói chuyện hơn đó.

"Điều tra xem cô ấy thích gì, gửi một món quà đến đó. Xem như quà làm quen đi."

Thiệu Viễn là người quen biết rộng, biết rất nhiều tin bát quái. Món mà phu nhân Lưu gia muốn tìm hắn cũng mới nghe đồn đoán gần đây.

"Hình như là một loại đá, mà nó ra sao thì để tôi tra lại kỹ lưỡng rồi gửi qua cho cô."

Lục Mạn Nhu gật đầu: "Khuya rồi làm phiền anh quá."

Nói xong cô tắt máy. Một loại đá ư? Nói về cái gì chứ những thứ liên quan tới đá quý, ngọc bích là sở trường của Lục Mạn Nhu cô.

Bất kể là thứ gì khác đi chăng nữa, cô cũng phải tìm được để trao đổi. Người của cô bao bọc thì đừng hòng ai có thể tính kế sau lưng.

[...]

Lục Mạn Nhu đang cầm điện thoại trong tay, đứng ngoài ban công suy nghĩ rất lâu. Phía sau liền có đôi tay luồng qua ôm lấy eo cô. Tay vuốt vuốt bụng nhỏ của cô.

"Vào thôi, ngoài đây lạnh lắm, không tốt cho em và con."

Người nào đó tranh thủ lúc cô thất thần liền bế lên đi vào trong đặt trên giường. Cố Gia Vận tắm xong liền cứ quấn quýt liên tục lấy cô không tha.

"Em phải đi tắm, ngoan, buông em ra."

Lục Mạn Nhu dùng hai tay đẩy người đang chỉ mặc chiếc áo choàng tắm gợi cảm trước mặt.

Cố Gia Vận nhìn chằm chằm cô từ trên xuống. Cậu thở dài một hơi, từ sáng đến giờ nhịn cũng đủ rồi. Có biết khi thấy cô trong bộ dạng nữ sinh thật sự là như tra tấn tinh thần.

Thấy yết hầu người đối diện lên xuống. Lục Mạn Nhu phản xạ ôm lấy chính mình.

"Anh là muốn gì?" Cô nhìn thấy ánh mắt như sói đói kia, cảm giác mình là một con mồi rất ngon miệng.

"Em nghĩ ngay bây giờ tôi là muốn thứ gì từ em." Chất giọng khàn đặc mang hơi thở tổng tài.

Nghe xong câu đó Lục Mạn Nhu có chút ngoài ý muốn, lấy tay che mồm mình lại. Thiệt là đang muốn chơi trò tổng tài cường ngạnh tiểu bạch thỏ đây sao.

Cố Gia Vận ôm lấy người, hôn thật nồng nhiệt. Còn cố tình thổi hơi nóng vào lỗ tai cô, nói nhỏ:

"Đừng lo, anh sẽ rất nhẹ nhàng."

Lục Mạn Nhu cảm thấy hôm nay tên nhóc này vừa nhập vai tổng tài liền cầm thú hơn mọi khi. Từ sáng tới giờ diễn không chán sao, giờ diễn tới cảnh trên giường luôn rồi.

"Bỏ cái tay lưu manh của anh ra mau. Khoang đã! Sao anh lại xé nó chứ." Bộ trang phục thuê này chắc không cần phải trả lại rồi, áo vừa bị Cố tổng xé đi một mảng. Thật là biết tạo cảm giác mới lạ mà.

"Em im lặng cho anh." Lục Mạn Nhu giật giật khoé miệng, thiệt tình giả câm giả điếc cho người nào đó thể hiện bản lĩnh.

Thỏ tuy đã thành yêu tinh rồi nhưng trong mắt con sói mới lớn kia cô cũng vẫn chỉ là một chú thỏ không hơn không kém. Vẫn bị đem đi tắm sạch sẽ rồi sau đó...

[...]

Đêm qua Cố tổng không dám làm càng quá lâu, vẫn là nên tiết chế, để cô ngủ sớm. Sáng ra tin thần Lục Mạn Nhu đặc biệt thoải mái, cô thức sớm hơn mọi khi, nhìn người bên cạnh còn ngủ mà hôn mấy cái mới xuống giường đi về phía thư phòng của mình.

Lục Mạn Nhu vào một căn phòng nhỏ được thiết kế sau thư phòng làm việc của cô. Bên trong rất nhiều vật phẩm quý giá bao năm cô sưu tầm.

Có những viên đá không có giá trị thương mại nhưng lại có đặc tính rất kỳ lạ.

Cô nhìn hình trong máy điện thoại Thiệu Viễn gửi tới, so sánh với viên đá kia.

"Thì ra là cô ta muốn tìm nó." Một viên đá không rõ là loại gì. Lục Mạn Nhu đã đặt nó ở đây rất lâu rồi, lâu đến độ cô quên đi có sự tồn tại của một thứ như này.

Cô đặt nó vào một chiếc hộp, bên trong còn kèm theo chiếc vòng ngọc màu hồng làm quà tặng kèm.

Thiệu Viễn sáng nay trực tiếp đến nhà cô. Cậu đậu xe bên ngoài đợi sẵn, Lục Mạn Nhu bước ra hai người liền ra sân bay đến thành phố B.

[...]

Sau khi Lục Mạn Nhu rời khỏi nhà, Cố Gia Vận cũng đã tỉnh. Cậu vào phòng làm việc của cô nhìn hồ sơ trên bàn. Đêm qua Cố Gia Vận vô tình nghe được cuộc gọi của cô và trợ lý.

Cái tên Lưu Minh Vũ thành phố B được cô nhắc đến cậu có quen. Mà là quen con trai của bọn họ Lưu Hạo An. Tên nhóc đó thường hay trốn khỏi nhà chạy đến thành phố A này. Nhiều lần ghé quán ăn lúc trước cậu làm thêm. Hai anh em lại có điểm chung là thích trốn khỏi nhà mình đi bụi, đồng bạn tương lâm nên chơi thân với nhau.

Cố Gia Vận gọi cho Lưu Hạo An chưa nói gì đã nghe nhóc than: "Dạo này em bị cha mình quản lý gắt quá, không trốn qua bên anh chơi được, tìm em có việc gì?"

Cố Gia Vận đi tới chỗ căn phòng nhỏ, cậu nhấn cơ quan, xong rồi bước vào đó, vừa quan sát xung quanh vừa nói:

"Nhờ em giúp một việc, vợ anh sẽ đến nhà em cầu giúp đỡ, nhớ chiếu cố cô ấy."

Lưu Hạo An cười hí hí qua điện thoại:

"Chuyện nhỏ, chị ấy muốn cha em giúp thì cứ trực tiếp tìm mẹ em là được, không cần tìm cha làm gì, mẹ em mà nói một tiếng là tất cả đều xong. Đợi chị ấy đến em sẽ trực tiếp đón người rồi dẫn đến chỗ mẹ em."

Cố Gia Vận tay chạm lên một số mẫu đá bên trong đó. Không ngờ Nhu Nhu nhà cậu lại có sở thích sưu tầm những thứ giá trị này, không hổ danh là phú bà bao được cả cậu.

"Vậy nhờ em hết."

Cố Gia Vận đặt điện thoại xuống, anh đi ra ngoài, đóng cửa căn phòng đó lại. Cả người dựa vào sau ghế mà mỉm cười.

Việc hôm qua có người theo dõi bọn họ, Cố Gia Vận vốn biết, nhưng cậu chưa ra lệnh cho vệ sĩ tóm lấy kẻ đó, thì Nhu Nhu nhà cậu đã ra tay trước. Còn đàm phán với người ta. Nhu Nhu âm thầm bảo vệ cậu, thật hạnh phúc làm sao.

Cô ấy muốn lót đường phẳng cho mình đi, thì mình cũng nên lặng lẽ đi trước loại bỏ một số vật cản, để vợ vui vẻ mà dễ dàng trải nhựa phẳng chứ.