Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 89: Hôm nay tôi ở đây



Tô Thư Nghi vừa nhìn là biết có vẻ Cố Mặc Ngôn chưa từng làm việc nhà bao giờ.

Chỉ là những công việc đơn giản như nhặt rác, rửa ly mà anh cũng làm khá vụng về. Áo sơ mi đắt tiền trên người còn bị bắn nước tung tóe ướt đẫm.

“Ờm…” Tô Thư Nghi không nhịn được lên tiếng: “Hay là cứ để em làm cho?”

“Không cần.” Cố Mặc Ngôn buồn bực nói, cố chấp lau bàn trà.

Tô Thư Nghi nhìn bàn tay không linh hoạt của anh, khóe miệng không khỏi mấp máy.

Nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù làm không nhanh nhẹn, nhưng dáng người cao ráo và khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc làm việc nhà của Cố Mặc Ngôn trông cũng khá vui mắt.

Tô Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn trước mặt, vốn dĩ còn đang cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt tối sầm lại.

Cô nghĩ đến việc tại sao mình lại vội vã về nhà.

Là bởi vì sợi dây chuyền kia của Cố Mặc Ngôn.

Hơn cả là bởi vì trái tim cô đã hơi loạn nhịp.

Cô vội dời mắt đi, buộc mình không nhìn Cố Mặc Ngôn nữa.

Tô Thư Nghi, mày không thể nhìn nữa. Người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù có nhìn thế nào thì cũng không bao giờ là của mày đâu.

Cố Mặc Ngôn đang thu dọn đồ đạc bên này, trong căn phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt: “Thư Nghi, trong nhà có khách tới sao?”

Tô Thư Nghi ngây người. Lập tức nhận ra Tô Ninh Kiều đang nghỉ ngơi đã bị bọn họ quấy rầy.

Sợ Tô Ninh Kiều nhìn thấy dáng vẻ của Cố Mặc Ngôn, cô vội bước nhanh vào phòng.

“Mẹ, đánh thức mẹ rồi à?” Cô đi qua, thấy Tô Ninh Kiều đã ngồi dậy: “Con đã nhờ người đi mua cơm rồi, mẹ đợi một lát là được ăn thôi.”

Nghe thấy tạp âm bên ngoài, Tô Ninh Kiều cau mày: “Ai tới vậy?”

Mặt Tô Thư Nghi hơi gượng gạo: “Là Cố Mặc Ngôn ạ.”

“Chồng con à?” Sắc mặt Tô Ninh Kiều lập tức trở nên phức tạp: “Cậu ta tới tìm con à? Cậu ta đang làm gì ở bên ngoài thế?”

Tô Thư Nghi không biết phải trả lời thế nào, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Anh ấy đang dọn nhà thay con.”

Lần này lại đến lượt Tô Ninh Kiều ngây người.

Ánh mắt bà lóe lên một cái rất nhanh, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Được rồi, có một số việc, bản thân con hiểu rõ là được.”

Tất nhiên Tô Thư Nghi hiểu được điều Tô Ninh Kiều đang nói. Cô bước tới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo. Con sẽ kiểm soát được mình mà.”

Lời hứa này không chỉ là nói với Tô Ninh Kiều, mà hơn cả là tự nhủ với bản thân mình.

Cô không thể để mình thật sự yêu Cố Mặc Ngôn.

Tô Ninh Kiều nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt càng lóe lên rõ hơn: “Được, mẹ tin con.”

Tô Thư Nghi cười khẽ, sau đó lại ra khỏi phòng.

Lúc cô ra, Cố Mặc Ngôn đã dọn dẹp xong căn phòng. Anh đứng ở đó, tay cầm giẻ lau, tự hào nói: “Anh đã dọn dẹp xong rồi. Thế nào, cũng được chứ hả?”

Nhìn vẻ mặt như đang tranh công của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ai có thể ngờ, Cố tổng làm ra một khoản trị giá hơn trăm tỷ mà giọng nói và sắc mặt đều không thay đổi, lại bởi vì chuyện quét dọn một căn phòng mà tự hào đến vậy.

“Tốt lắm.” Cô chân thành khen ngợi: “Cảm ơn anh.”

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Dương Tùng Đức cũng vừa trở về.

Tô Thư Nghi đi mở cửa cho anh ta, Dương Tùng Đức vừa bước vào đã thấy Cố Mặc Ngôn đang cằm giẻ lau trong tay, tròng mắt sợ hãi đến mức sắp rớt cả xuống.

Nhưng anh ta cũng không dám nói gì, chỉ răm rắp giao cơm tới.

Tô Thư Nghi chăm sóc Tô Ninh Kiều ăn cơm xong, cô cũng ăn tạm một chút, mới đó đã mười một giờ rồi.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Tô Thư Nghi nhìn về phía Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức: “Cố Mặc Ngôn, trợ lý Dương, hôm nay thật sự cảm ơn hai anh. Giờ đã hơi trễ rồi, lúc trở về lái xe cẩn thận chút nha.”

“Mợ chủ, cô không cần khách sáo với tôi.” Dương Tùng Đức cười vui vẻ, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh lại vẫn ngồi trên ghế, không hề có ý định trở về xe lăn.

Dương Tùng Đức cảm thấy hơi bất thường, anh ta lập tức thử thăm dò: “Cậu Cố?”

“Cậu về trước đi.” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói: “Hôm nay tôi ở đây.”

Ở đây?

Đôi mắt Tô Thư Nghi lập tức trợn tròn xoe, nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt không thể tin được.

Dương Tùng Đức cũng rất kinh ngạc. Nhưng dù sao cũng là trợ lý đặc biệt được đào tạo bài bản, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vâng, cậu Cố. Vậy sáng mai tôi tới đón anh sẽ mang theo quần áo cho anh thay.”

Dứt lời, anh ta rất thức thời rời đi một mình.

“Này, trợ lý Dương, anh đợi đã.” Lần này Tô Thư Nghi cuống lên, thấy Dương Tùng Đức nhanh chóng rời đi, cô chỉ có thể nhìn Cố Mặc Ngôn: “Hôm nay anh thật sự muốn ở đây sao?”

Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Sao vậy? Không được à?”

“Không phải là không được.” Thấy dáng vẻ Cố Mặc Ngôn không giống như đang nói đùa, Tô Thư Nghi càng căng thẳng hơn: “Nhưng mà nhà em chỉ có hai phòng…”

“Anh và em ở phòng em.” Cố Mặc Ngôn trả lời không chút do dự: “Vốn dĩ nên như vậy mà, không phải sao?”

Mặt Tô Thư Nghi lập tức đỏ lên.

Mặc dù lúc cô và Cố Mặc Ngôn ở trong biệt thự, quả thật suốt ngày đều ngủ chung một cái giường, nhưng giường trong phòng cô nhỏ hơn so với cái ở nhà Cố Mặc Ngôn nhiều. Nếu như nằm cùng nhau…

Cô hơi không dám nghĩ tới.

Hơn nữa, nếu cứ như vậy, chẳng phải sẽ hoàn toàn trái với dự tính ban đầu cô rời khỏi biệt thự sao?

“Ừ thì… Điều kiện nhà em sơ sài như vậy, em sợ anh ở không quen.” Tô Thư Nghi tiếp tục gắng gượng tìm cớ.

“Không sao.” Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày: “Anh không quan tâm.”

Tô Thư Nghi thật sự hết cách rồi. Sau khi mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Mặc Ngôn một hồi, cô chỉ có thể nói: “Vậy tùy anh thôi. Em… Em đi tắm trước nhé?”

Cố Mặc Ngôn nhìn cô, nở nụ cười như có như không: “Được.”

Tô Thư Nghi vội vàng đi vào phòng tắm, vừa mới chuẩn bị bắt đầu tắm thì đột nhiên phát hiện một vấn đề rất đau đầu.

Trong nhà cô không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi sen, mà vòi sen cũng là loại đơn giản nhất. Bình thường thì được, nhưng ngặt nỗi lúc này tay phải của cô đang bị thương, vòi sen rất dễ phun lên vết thương của cô.

Cô lập tức hơi đau đầu, nhưng vẫn bất chấp khó khăn cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen, nghiêng người, tắm rửa cẩn thận.

Nhưng tế bào vận động và giữ thăng bằng của cô vốn không tốt, vết thương nhanh chóng dính nước. Cô nhăn mặt, muốn giơ tay lên một chút nhưng lại đụng vào cửa phòng tắm, cơn đau như xé rách tim gan lập tức truyền đến.

“A!”

Cô đau không chịu được mà kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã và giọng nói lo lắng của Cố Mặc Ngôn: “Tô Thư Nghi, em không sao chứ?”

“Em không sao…” Tô Thư Nghi vội nói. Nhưng vết thương quá đau, giọng nói của cô cũng có chút run rẩy, nghe thế nào cũng không giống không có chuyên gì.

Bởi vậy, Cố Mặc Ngôn ở bên ngoài lập tức nói: “Em đợi một lát, anh vào ngay đây.”

Tô Thư Nghi luống cuống: “Thật sự không sao đâu, anh không cần…”

Nhưng cô còn chưa nói xong đã nghe cửa phòng tắm “cạch” một tiếng, cứ thế mở ra.