Vậy là sau một hồi đùn đẩy trách nhiệm, kết quả là Phong ba câu một mình, Phong mẹ và mẹ Diệp một team và đương nhiên, Tiêu Phong và Diệp Băng Hy một team.
Giao kèo của cả ba là đội nào câu được ít nhất sẽ chịu trách nhiệm nướng cá.
Diệp Băng Hy và Tiêu Phong đi sang một góc nhỏ, trải thảm và ngồi câu cá.
Diệp Băng Hy gà mờ, ngay cả mở cần câu cũng không biết nữa, cứ loay hoay như đang chiến đấu với chiếc cần câu tội nghiệp. Tiêu Phong nhìn dáng vẻ ngộ nghĩnh của cô thì bật cười: Thật dễ thương!
Không nỡ để chiếc cần đáng thương kia bị tra tấn nên Tiêu Phong đành phải tới giúp.
"Xong rồi. Em mau thả câu xuống nước đi!"
"Ừm. Anh đứng tránh tránh ra, em sẽ thả xuống giữa hồ luôn!" Diệp Băng Hy dáng vẻ vội vàng đẩy Tiêu Phong ra.
"Vèo..."
Chiếc cần bay đi trong gió. Quá tuyệt vời! Quả nhiên là Diệp Băng Hy, nói được làm được. Chiếc cần đã thực sự ở giữa hồ trong sự ngỡ ngàng của Phong ba, Phong mẹ và đặc biệt là Tiêu Phong.