Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 117: Bị nhốt



 Vũ Thiên vuốt cằm trầm tư. Thật lâu sau, anh nhìn sang ông cụ Vũ nói: "Ông nội, nhà chúng ta vẫn luôn rất dân chủ. Phi Phi từng đã có biện pháp không tệ, chúng ta mượn một chút cũng không phải không được. Như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết!"

     "Cao kiến! Chiêu này thật cao kiến!" Anh trai thứ tư hướng về phía Vũ Thiên, giơ ngón tay cái lên, "Từ nhỏ đến lớn, chúng ta liền chúc ngươi tâm tư tối đen!"

     Vũ Hạo Dân uể oải rồi, "Dân chủ" ? Quả nhiên là rất hay, anh là dân còn bọn họ là chủ!

     Nhắc tới Mục Vũ Phi, biểu cảm của chị dâu thứ tư lại tối sầm xuống, "Hiện tại Phi Phi có tin tức sao?"

     Vũ Thiên lắc lắc đầu không lên tiếng. Đến cùng, hiện tại Mục Vũ Phi đang sống ở nơi nào anh vẫn còn chưa biết. Nhưng mà, Vũ Thiên có thể khẳng định là, hiện tại vị trí mà Mục Vũ Phi đang ở hoàn cảnh hẳn là cũng không phải là nguy hiểm lắm. Thế nhưng điều nhẫn tâm chính là, người phụ nữ này đến ngay cả một chút xíu tin tức thôi, cũng chịu để đều không lộ ra cho anh biết! Nghĩ tới những chuyện này, Vũ Thiên liền hận đến nghiến răng. Mục Vũ Phi rốt cuộc là có bao nhiêu tàn nhẫn đây! Cô lại thật sự cảm thấy anh không thể nào xử lý được  chuyện kia cho công bằng háy sao? Cô cứ như vậy không tin tưởng vào anh sao?

     "Ba ba, thím sẽ trở về, có phải hay không?" Tiểu Mập Mạp nước mắt lưng tròng vùi đầu ở trong cổ anh trai thứ tư, giọng nói run run hỏi ba ba của mình.

     "Con trai, con thật sự yêu thích thím như vậy sao?" Anh trai thứ tư cau mày hỏi. Đối với người em dâu này, anh cũng có chỉ gặp qua vài lần. Mà mỗi lần đều là vội vàng thoáng nhìn, chưa từng có giao tiếp nhiều cùng với cô.

     Tiểu Mập Mạp gật gật đầu, ôm chặt lấy cổ của ba ba, giọng nói khàn khàn: "Cục cưng yêu thích nhất là thím rồi, vì thím đối với cục cưng cực kỳ đặc biệt tốt."

     Cảm giác được nơi cổ của mình bị ẩm ướt một mảnh, anh trai thứ tư đau lòng vỗ vỗ phía sau lưng con trai. Con trai anh, người làm cho nó nhớ thưởng ở trong lòng rất ít, trừ bản thân anh và mẹ của cu cậu, cũng chỉ có ông cụ Vũ là có thể khiến cho thằng bé nũng nịu một chút. Anh chưa từng thấy có người nào khác, có thể làm cho thằng bé quá để bụng như vậy.

     Cảm nhận được sự thương tâm của con trai mình, chị dâu thứ tư lầm bầm nói: "Sẽ trở lại, nhất định là như vậy. . ."

*****************

     Mục Vũ Phi hiện tại đang ở chỗ nào, ngay chính bản thân cô cũng không hề hay biết. Cô chỉ nhớ rõ, thời điểm bản thân mình đi ra đến cửa chính của nhà họ Phương, thì lập tức liền bị người ta làm cho cô bị hôn mê. Sau khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở trong một tòa biệt thự có kiến trúc theo phong cách châu Âu. Cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, một màu vàng rực rỡ trải dài giống như một vườn hoa cải vàng đang nở rộ ở bên cạnh bờ biển. Cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

     Cửa căn phòng cửa được đẩy ra. Một cô gái trẻ mặc quần áo màu trắng bưng một khay đồ ăn đi đến. Cô trở người đóng cửa phòng lại, rồi sau đó nhẹ nhàng bước đi đến bên giường, đặt khay đồ ăn ở trên đầu giường.

     "Phi Phi. . ." Cô gái nhỏ này có dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Thế nhưng mà giọng nói lại khàn khàn khó nghe đến cực điểm, thậm chí còn có mấy phần chói tai.

     Mục Vũ Phi quay đầu lại, gắng cựa quậy để ngồi dậy. Cô gái trẻ kia vội vàng đỡ Mục Vũ Phi ngồi dậy, để chiếc gối đầu đệm lót ở sau lưng cô, để cho Mục Vũ Phi dựa hẳn vào ở đầu giường, có thể thấy thoải mái hơn một chút.

     "Cố Tiểu Khê à, chị nhớ là năm đó giọng nói của em uyển chuyển như tiếng chim oanh hót, làm sao có thể. . ." Mục Vũ Phi hỏi vẻ đầy nghi ngờ.

     Cô gái nhỏ được gọi với cái tên là Cố Tiểu Khê kia, chỉ nở nụ cười chua xót, nhưng cũng không nói tiếp gì thêm.

     Mục Vũ Phi có quen biết với cô gái này. Cô gái trẻ này chính là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Cố, hai người đều biết mặt và có giao tiếp với nhau. Nhưng mà độ vài năm trước nhà họ Cố lại bị kẻ thù tiêu diệt cả nhà, Cố Tiểu Khê cũng bị thất lạc ở chốn nào không rõ. Lại không nghĩ cả hai bên đều gặp lại nhau trong bộ dáng bị thua như vậy. Mới đầu Mục Vũ Phi cũng không biết là như thế nào. Nhưng sau mấy ngày trời quan sát trên dưới, chỉ thấy đều chỉ có Cố Tiểu Khê chăm sóc cho cô. Cả căn biệt thự to như vậy, đến ngay cả một người giúp việc cũng đều không có.

     Mục Vũ Phi muốn đứng dậy bước xuống giường, Cố Tiểu Khê lại hoảng sợ ấn cô ngồi trở lại ở trên giường, lắc đầu liên tục nói: "Bác sĩ nói chị có dấu hiệu bị xuất huyết đó, vì đứa nhỏ, chị cần phải tĩnh dưỡng."

     Nghe thấy Cố Tiểu Khê nói như vậy, Mục Vũ Phi đành an phận nằm trở lại. Bàn tay cô xoa xoa lên cái bụng bầu đã được 5 tháng. Hai đứa nhỏ cũng thật an phận, nếu không có việc gì thì chúng cũng không làm gì ầm ĩ đối với cô.