Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 137: Không phải là các bé gái hay sao?



 Trong nháy mắt Vũ Ngôn liền đã bị bảo bối lời nói của làm cho thức tỉnh rồi. Tuy rằng cha mẹ của cậu đã mất, nhưng mà bên người vẫn còn có nhiều người thân quan tâm đến mình như vậy. Hơn nữa, tất cả bọn họ đều hi vọng Vũ Ngôn cậu có thể vui vẻ, hạnh phúc. Nếu như cậu vẫn còn luôn luôn đắm chìm ở trong bi thương như vậy, đối với Vũ Ngôn cũng như đối với những người thân ở bên cạnh mình mà nói, cũng là một loại xúc phạm.

     Vũ Ngôn liền cười cười cọ xát vào đầu mũi của mình nói: "Đúng như vậy, ở bên cạnh anh vẫn còn có nhiều người thân như vậy, cho nên anh nhất định  không thể luôn luôn cứ khổ sở, cần phải thấy hạnh phúc mới đúng!"

     Người trong nhà họ Vũ thấy những vướng mắc trong lòng của Vũ Ngôn đã được thông suốt rồi, rốt cục liền thở phào nhẹ nhõm. Hai vợ chồng anh trai thứ tư chết đi như vậy, đối với mọi người trong gia đình nhà họ Vũ mà nói, cũng là một sự đả kích không nhỏ! Bọn họ cũng đã từng cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà điều mà mọi người còn lo lắng hơn, chính là Vũ Ngôn tuổi tác còn nhỏ. Nếu như tinh thần của cậu bé cứ một mực sa sút chán nản như vậy, thì mọi người trong nhà thật sự cũng không biết bây giờ cần phải làm thế nào cho phải nữa.

     Trước bữa cơm chiều Thất Muội mang theo Văn Điềm, người bạn thân thiết của cô ta đến thăm ông cụ Vũ. Vừa mới vào đến cửa liền bị Cố Bối Bối và Cố Bảo Bảo đang đùa giỡn chơi đuổi nhau đụng phải đầu gối. Hai đứa trẻ hình thể quá nhỏ, trực tiếp bị va chạm vào liền ngã ngồi xuống đất. Thất Muội cau mày quát lớn: "Con cái nhà ai, thế nào mà lại không có quy củ như vậy? !"

     Hai đứa trẻ bị tiếng rống hét kia làm cho sửng sốt, trong nháy mắt liền đỏ mắt vành mắt. Vũ Thiên nghe thấy giọng nói của Thất Muội ở ngoài cửa, liền cau mày vội đi tới. Anh lập tức liền nhìn thấy hai đứa trẻ đang cắn răng đôi tròng mắt đã đỏ hồng, ngồi ở dưới đất nhìn Thất Muội. Mà Thất Muội thì lại mang một bộ dáng tỏ vẻ khinh thường, đang nhìn chằm chằm vào bọn trẻ, nói lời nói lạnh nhạt.

     Vũ Thiên nhíu mày, đi tới bên cửa ôm lấy hai đứa trẻ, lạnh lùng nói: "Đây là nhà họ Vũ, không phải là nơi để cho cô làm ầm ĩ. Nếu thấy mất hứng liền mau chóng rời đi, đừng ở chỗ này mà phát giận đối với trẻ con như vậy."

     Thất Muội sửng sốt. Trong nháy mắt cơn giận liền từ trong tim bốc lên. Nhưng mà từ sau khi cô ta ra ở riêng, thì về sau này cuộc sống liền trôi qua không tốt. Hơn nữa Văn Điềm có việc cầu cạnh tới cô ta. Nếu như lúc này Thất Muội lại làm ầm ĩ lên cùng với Vũ Thiên, thì không những cô ta sẽ không chiếm được sự ưu việt, mà lại chỉ có thể càng làm cho tình cảnh của mình càng thêm có nhiều bất lợi. Văn Điềm thấy Vũ Thiên tức giận, vội lôi kéo Thất Muội, nói với Vũ Thiên vẻ rất áy náy: "Anh Vũ Thiên không cần phải tức giận, không phải là Thất Muội cố ý đâu ạ."

     Vũ Thiên lạnh lùng nhìn hai người bọn họ một cái, xoay người rời đi tiến phòng khách, đặt hai đứa trẻ ở trên ghế so pha. Cố Bảo Bảo cắn răng không để cho mình phát hỏa, chính là cúi đầu níu chặt lấy góc váy của mình. Cố Bối Bối nói như khuyên nhủ: "Mẹ nói không được phép khiến cho người khác thêm phiền toái, chị à, không cần phải tức giận."

     Ông cụ Vũ nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của bảo bối, hơn nữa ở nơi đại sảnh cửa chính lại có tiếng nói to làm ồn ào như vậy, liền biết đây chính là đứa trẻ vốn được lão Thất nuông chiều từ bé, đã gây nên chuyện làm cho bọn nhỏ vốn vô cùng  mẫn cảm này bị ấm ức rồi, sắc mặt cũng càng trở nên không tốt.

     "Thật lâu rồi cũng không nhìn thấy anh Vũ Thiên, anh vẫn khỏe chứ ạ?" Văn Điềm cười ngọt ngào hỏi Vũ Thiên.

     Lực chú ý của Vũ Thiên đều còn đang đặt ở trên người hai đứa trẻ. Nghe thấy Văn Điềm đặt câu hỏi như vậy, anh cũng chỉ hướng về phía Văn Điềm lễ độ gật gật đầu. Sắc mặt của Văn Điềm có chút xấu hổ, liền quay sang bắt chuyện với ông cụ Vũ. Thất Muội không quen nhìn thấy cảnh người của chính mình lại phải chịu cảnh bị Vũ Thiên làm cho ấm ức như vậy, cho nên ánh mắt của cô ta nhìn hai đứa trẻ cũng càng trở nên không có thiện cảm.

     Một lát sau, Văn Điềm lại hướng về phía Vũ Thiên vẫn một mực không chuyện như vậy, lại bắt đầu nói lảm nhảm: "Gần đây em có nghe nói anh rất bận rộn, đã thật lâu rồi không nghỉ ngơi. Vừa đúng lúc có người tặng cho em hai chiếc giấy mời đi nghe ca nhạc, anh có thể cùng đi nghe ca nhạc với em một chút, như vậy tâm tình cũng có thể buông lỏng một chút."

     Vũ Thiên vẫn lộ ra bộ mặt không chút biểu cảm, nói: "Cô cũng thật là có tâm quá! Chỉ có điều là tôi lại không được rảnh rỗi, cô vẫn là hẹn người khác đi nghe ca nhạc đi."

     Văn Điềm bị Vũ Thiên cự tuyệt như vậy, chỉ đành biết ngượng ngùng cười nói: "Anh bận rộn như thế thì thôi vậy, cũng là do em đã tới đây không phải lúc."

     "Chú, chúng ta đi ra bên ngoài chơi một chút đi." Cố Bối Bối bây giờ không thể nào nhìn nổi nữa rồi, liền lôi kéo tay áo của Vũ Thiên, nói vẻ làm nũng.