Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 151-2: Chú ở lầu trên nổi bão! 2



 Người hàng xóm ở lầu trên của Mục Vũ Phi ba năm nay có tên là Quý Phàm. Anh là một nhân viên làm văn phòng, đã từng ly hôn. Nói ly hôn cũng không phải thật đáng tin, anh và vị hôn thê của anh cùng đi lĩnh chứng. Ngay ngày hôm đó vị hôn thê liền nghênh ngang rời đi, còn cuỗm đi tất cả phần gia sản của anh. Quý Phàm bị đả kích chừng hơn nửa năm mà vẫn chưa gượng dậy nổi. Sau này vào thời điểm anh đã thất vọng đối với cuộc sống, thì Mục Vũ Phi mang theo hai đứa nhỏ xuất hiện. Lúc đó anh cảm thấy người mẹ độc thân như Mục Vũ Phi bất quá chính là tiểu tam, @MeBau*diendan@leequyddonn@ được một phú thương Kim Ốc Tàng Kiều (*). Bởi vì loại tình trạng như thế này ở nơi tiểu khu này nhìn thấy rất nhiều. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, do càng ngày càng tiếp xúc nhiều với hai đứa nhỏ, Quý Phàm mới bắt đầu có cái nhìn đổi mới đối với Mục Vũ Phi. Quý Phàm thường thường hay đi đến chơi đùa cùng với hai đứa nhỏ, hoặc là giúp đỡ Mục Vũ Phi làm một số công việc nhà. Tuy rằng Mục Vũ Phi luôn chối từ, thế nhưng Quý Phàm vẫn làm không biết mệt như cũ. Ba năm trời, thoáng một cái đã trôi qua, làm cho Quý Phàm có cảm giác sự đau xót ở trong lòng của mình di@en*dyan(lee^qu.donnn), đã được Mục Vũ Phi chữa khỏi. Đến thời điểm trong lòng Quý Phàm lại dấy lên sự mơ ước đối với tình yêu lần nữa, thì Mục Vũ Phi lại biến mất.

(*) “Kim ốc tàng Kiều”: Theo Wikipedia Tiếng Việt: Trần hoàng hậu nguyên là con gái duy nhất của Quán Đào công chúa Lưu Phiếu với chồng là Đường Ấp hầu Trần Ngọ (陳午). Theo xuất thân, bà được xem như vị Hoàng hậu có thân thế tôn quý nhất trong lịch sử Trung Quốc khi có ông ngoại là Hoàng đế, cậu là Hoàng đế và phu quân cũng là Hoàng đế. Từ nhỏ, Trần A Kiều đã được bà ngoại là Đậu thái hậu và cậu là Hán Cảnh Đế hết mực thương yêu.
Trong 4000 năm lịch sử cũng không có phi tần hoàng thất nào có thân thế hiển hách như bà. Nhà họ Trần vốn theo giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang dựng nên nhà Hán nên được phong tước Đường Ấp hầu (堂邑侯), truyền qua 3 đời là Trần Ngọ thì được Hán Văn Đế Lưu Hằng đem con gái trưởng là Quán Đào công chúa gả cho. Sau này Quán Đào hạ sinh Trần Hoàng hậu và hai con trai là Trần Tu (陳須) và Trần Kiểu (陳蟜).
Có thể nói Trần Kiều là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của Hán Vũ đế. Nhà sử gia Ban Cố chỉ rõ trong Hán thư: Hán Vũ đế Lưu Triệt năm lên ba tuổi đã được phong là Giao Đông vương (膠東王). Một lần, ông được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: Con có muốn lấy vợ không?Có, Lưu Triệt đáp lại. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: Muốn người nào? Lưu Triệt đều lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không ưng. Quán Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng? Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở. Chính câu nói này về sau đã trở thành điển cố nổi tiếng của Trung Quốc “Kim ốc tàng Kiều” (金屋藏嬌; nhà vàng giấu người đẹp).

     Mới đầu Quý Phàm cũng không phát hiện ra. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bởi vì Mục Vũ Phi dăm ba ngày không ở nhà cũng rất bình thường, nói không chừng là đã về nhà cũ để sống thì sao? Thế nhưng mà một tháng trôi qua, trong lòng của Quý Phàm càng ngày càng thấy sốt ruột, rốt cục anh không nhịn được nữa liền đi báo án. Buồn cười nhất chính là, Cục Công An không cho lập án đối với những tài liệu mà Quý Phàm đã cung cấp, lại còn nói với Quý Phàm rằng, anh hãy nhanh chóng đi về nhà đi, đừng có làm loạn ở Cục Công An nữa.

     Quý Phàm lo sợ nghi hoặc rất nhiều. Mỗi ngày vào buổi tối anh cũng sẽ một mực đứng chờ ở cửa căn hộ của Mục Vũ Phi, hi vọng có một ngày khi cánh cửa mở ra, thì anh có thể nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc của Mục Vũ Phi.

     Công phu đã không phụ lòng người! Rốt cục sự kiên trì của Quý Phàm đã có được sự hồi báo, cánh cửa nhà họ Mục được mở ra, Mục Vũ Phi tay cầm cái muôi xào nhìn Quý Phàm có chút không hiểu. Quý Phàm đứng ở đây là muốn làm gì đó? Nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như mình mình là thân nhân đã bị thất lạc nhiều năm rồi vậy? Chỉ còn thiếu đoạn nước mắt chảy thành dòng, bổ nhào vào trên người bản thân vậy !

     "Phi Phi, gần đây em đã đi nơi nào vậy?" Quý Phàm nắm tay Mục Vũ Phi kích động không thôi.

     "À, tôi trở về nhà của chồng tôi sống một thời gian ấy mà." Mục Vũ Phi có chút ngượng ngùng nói.

     Quý Phàm nhất thời liền hóa đá rồi. Chồng, chồng, chồng sao. . . Quý Phàm có nghe nói Mục Vũ Phi đã có chồng, nhưng tại sao suốt ba năm qua đều chưa từng bao giờ nhìn thấy bóng người đó chứ? Người chồng này, chẳng lẽ là được bật ra từ trong kẽ đá sao? Quý Phàm có chút khó tin hỏi: "Ý của em là, chồng em đã trở lại rồi sao?"

     Không đợi Mục Vũ Phi đáp câu trả lời, Vũ Thiên trên người mặc một bộ quần áo ở nhà rất thoải mái, liền lập tức xuất hiện tại cạnh cửa. Anh cười nhẹ nhàng nói: "Khách đã tới rồi sao? Đi vào trong ngồi đi. Phi Phi vừa vặn làm cơm chiều xong rồi, không để ý thì đến cùng nhau ăn một bữa đi."

     Bọn nhỏ vốn dĩ đang chơi ghép hình ở trong phòng ngủ cùng với Vũ Thiên. Đã lâu rồi mới gặp được chú Quý, liền cực kỳ cao hứng túm luôn Quý Phàm đi vào phòng. Quý Phàm khi nhìn thấy Vũ Thiên thì kinh ngạc không thôi! Tiếp theo sau đó liền nói ra một câu, khẩu khí lộ rõ vẻ không tốt: "Tôi có thể nói một câu cùng với mình Phi Phi có được hay không ."

     Vũ Thiên nhún nhún vai tỏ ý không có vấn đề gì, lôi kéo bọn nhỏ tiếp tục trở lại phòng ngủ để chơi ghép hình.

     "Như thế nào? Anh có lời gì muốn nói mà lại tỏ vẻ nghiêm túc như vậy?" Mục Vũ Phi nhìn Quý Phàm có chút buồn cười.

     Quý Phàm nhìn dung nhan kiều diễm như hoa của Mục Vũ Phi, trong miệng đầy khổ sở. Anh vẫn cho rằng Mục Vũ Phi sẽ không giống như những người phụ nữ tầm thường khác, là một người phụ nữ thanh cao không màng danh lợi. Nhưng khi Quý Phàm nhìn thấy Vũ Thiên, thì trái tim của anh liền tan nát rồi. Anh không phải là không biết Vũ Thiên là người như thế nào, nhưng mà dù  thế nào thì Quý Phàm cũng không sao tưởng tượng nổi Mục Vũ Phi vậy mà lại có thể sẽ có dính dấp cùng với Vũ Thiên!

     "Phi Phi, em thật sự thiếu tiền hay sao?" Quý Phàm nghiêm mặt lại hỏi.

     Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, nhìn Quý Phàm có chút không hiểu. Cô thực sự không rõ vì sao ngày hôm nay Quý Phàm đã gặp phải chuyện gì mà giống như phát điên lên rồi vậy, sắc mặt lộ rõ một vẻ hưng sư vấn tội.

     Quý Phàm chỉ nhìn Mục Vũ Phi, giống như đặt cô lên cành cao rồi vậy, nhất thời nổi giận liền bắt lấy cánh tay của cô quát lên: "Chẳng lẽ em không biết anh ta đã kết hôn rồi sao? Em sống chung cùng với một người như thế chỉ là bởi vì anh ta có tiền hay sao?"

     Mục Vũ Phi bị Quý Phàm rống lên như vậy, khi phản ứng kịp, cô liền hiểu ngay là Quý Phàm đã hiểu lầm rồi. Cô liền giải thích nói vẻ bất đắc dĩ: "Vợ anh ấy chính là tôi mà, hai người chúng tôi thực sự là có giấy chứng nhận vợ chồng."

     "Em gạt người!" Quý Phàm đánh một quyền vào ở trên khung cửa, ánh mắt nhất thời đỏ bừng lên giống như dã thú.