Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 160: Giải quyết phiền toái



 Thời điểm hòn đá bị Vũ Thiên vung ném ra rơi vào cái hố ở trên mặt đất, thì tất cả mọi người đều trầm mặc. Bọn họ cảm thấy chẳng phải chị dâu phát hiện ra trong bụi cỏ có người, nên nghĩ muốn nhắc nhở một chút, mà là thuần túy tới để giết người!

     Mục Vũ Phi nhìn thấy cảm xúc có sự chống cự rõ ràng của bọn họ. Cô liền cười khẽ một tiếng nói với Vũ Thiên: "Mấy ngày nữa là ngày giỗ của chiến hữu của anh, anh vẫn là đừng nên đi, để em đi cho. Vợ anh ấy bây giờ vẫn còn chưa có cách nào tự kềm chế bản thân từ trong bi thương thống khổ. Nếu như nhìn thấy anh, chị ấy khẳng định sẽ lại càng thương tâm hơn. Dù sao lúc trước anh ấy cũng là thủ hạ của anh."

     Con ngươi của Vũ Thiên vừa xoay chuyển, anh biết là Mục Vũ Phi đang diễn trò, cũng dựa theo lời của cô nói: "Được, em quyết định là được rồi."

     Sao không hề có chút ấn tượng nào thế nhỉ!. Mục Vũ Phi than một tiếng, "Lúc trước anh phản đối anh ấy, nói anh ấy hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình, còn cần phải rèn luyện, anh ấy nhất định không nghe. Bây giờ gia đình anh ấy đã cửa nát nhà tan, anh không chỉ có ăn không ngon ngủ không yên, còn mất công phải gánh chịu cái danh tiếng xấu này."

     Vũ Thiên cười khổ một tiếng: "Phi Phi, đây là người của anh, là chiến hữu của anh."

     Những điều mà Mục Vũ Phi đã nói ra kia chính là sự thật, cô nói ra như vậy là muốn để cho bọn họ biết, về sau công việc của bọn họ chính là rất nguy hiểm. Mục Vũ Phi cười cười nói với một đám lính thái tử kia của Vũ Thiên: "Về sau này các cậu cần phải chú ý chăm sóc cho bản thân mình cho tốt nhé! Không được phép để cho bản thân mình bị thương, có biết không? Bằng không Vũ Thiên sẽ cảm thấy khó chịu."

     Chỉ là mấy lời nói vô cùng đơn giản này của Mục Vũ Phi, nhưng đã khiến trong lòng mọi người đều thấy rất khó chịu. Bọn họ vẫn cảm thấy mình là những người đàn ông đích thực, nhiệt huyết sôi trào, đều muốn giết địch để đền nợ nước. Thời điểm Vũ Thiên nói anh sẽ không mang bọn họ đi, thì bọn họ cho rằng, đây chỉ là lý do của anh, không tiếc phá hỏng tình nghĩa huynh đệ cũng muốn giằng co cùng anh. Tuy rằng nghe xong lời Mục Vũ Phi vừa nói..., bọn họ lại lý giải rằng là Vũ Thiên khổ tâm. Thế nhưng mà bọn họ lại vô cùng tin tưởng vào thực lực của chính mình, vẫn cứ quyết tâm không thay đổi.

     Vũ Thiên nhìn đến bọn họ, ánh mắt lúc này càng trở nên kiên định, không khỏi đau đầu, nói: "Kỳ thực các cậu và Lâm Uyển đã từng nhận được sự huấn luyện cũng không sai biệt lắm, cũng rất chính quy rồi. Chỉ có điều là chưa từng được trải qua sự huấn luyện mới, để có thể làm cho thực lực của các cậu càng ngày càng thêm lớn mạnh. Lấy bộ dáng bây giờ của các cậu, đến ngay Ảnh tử cũng đều không đánh lại được đâu."

     "Lão đại, Ảnh tử là ai vậy? Hãy bảo với bọn họ cùng luyện tập với chúng tôi một chút đi nào!" Mọi người không phục, kêu ầm lên.

     Vũ Thiên nhìn nhìn đám lính thái tử giống như tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng kia, nghĩ nghĩ rồi liền đồng ý. Ảnh tử lúc trước cũng đã từng được đưa đến nơi này, khi đó anh ta đã phải chịu sự huấn luyện cực kỳ khắc khổ. Nhưng quả thực liền đã nhanh chóng biến thành một tay thiên hạ vô địch rồi. Cho Ảnh tử đi đến đây để huấn luyện bọn lính thái tử này một khóa cũng tốt, vừa vặn áp chế nhuệ khí của bọn họ xuống.

     Ảnh tử là người tận trung hoàn thành trách nhiệm. Cho dù Mục Vũ Phi ở nơi nào anh đều một tấc cũng không rời, cho dù là ở quân khu. Vũ Thiên chính là hô một tiếng Ảnh tử liền từ chỗ ẩn nấp hiện thân ra, làm cho cả đám lính thái tử kia kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Sau khi phục hồi tinh thần lại, cả đám đều ảo não không thôi. Bọn họ tính cảnh giác không cao, ngược lại năng lực trinh sát cũng không mạnh. Chỉ cần điểm ấy bọn họ so ra không chỉ có thua kém Ảnh tử, mà ngay cả đưa ra so sánh cùng với Mục Vũ Phi, cũng đều kém hơn.

     Hiệu suất làm việc của Ảnh tử rất cao, chỉ vài phút đã hành hạ cho đám tân binh kia không ngóc đầu lên được. Nhưng mà Ảnh tử xuống tay cực kỳ có chừng mực, cho nên cũng không có đánh cho đám lính thái tử kia đến mức mặt mũi bầm dập.

     Nhìn những tân binh của mình đều đã đứng dậy, Vũ Thiên lên tiếng an ủi: "Kỳ thực, tôi cũng không cần mọi người phải mạnh mẽ hơn cậu ấy. Bởi dù sao cậu ấy cũng đã nhận được sự huấn luyện hà khắc và nghiêm cẩn hơn so với các cậu. Tôi cũng không có nói không mang các cậu đi. Nhưng mà, tôi có thể cho các cậu một khoảng thời gian gần hai tháng. Nếu như mọi người có thể đạt tới được tiêu chuẩn cần thiết, thì có thể liền tới tìm tôi."

     Thấy trong mắt bọn họ lại dấy lên tia hi vọng, Vũ Thiên thở phào nhẹ nhõm. Đối với đám lính thái tử gia này, anh phải vừa đấm vừa xoa, thực là đồ phá hoại mà.

     ★☆★☆★☆

     Mục Vũ Phi ở lại trong quân khu một ngày, rồi cùng với Vũ Thiên trở về tới thành phố A. Về nhà nhìn đến máy tính, Mục Vũ Phi mới giật mình, Thế nào mà bản thân cô lại đã quên nhất sự kiện thật nghiêm trọng kia. Về chuyện này cô còn chưa có xin lỗi cùng với Vũ Thiên đâu!