Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 189: Cuộc sống mới



 Ở Venice, một thành phố nổi, tất cả nền móng của tòa nhà đều chìm trong nước, trông giống như một phòng trưng bày nghệ thuật nhô lên khỏi mặt nước vậy. Thành phố với những ngõ hẻm cùng làn nước uốn lượn quanh co, sóng biển trong xanh, tựa như trong một giấc mơ lãng mạn bồng bềnh trên sóng xanh, thơ mộng như tranh vẽ lưu luyến muôn thuở, tình thơ ý hoạ thật lâu mà không thể nào bẻ lái rời đi được. Trong ngày thường những dòng kênh đào giống như những con đường cái vậy, các loại thuyền bè qua lại nhốn nha nhốn nháo, lui tới xuyên qua trên những dòng kênh này. Không thể không nói, nơi này chính là một nơi mà khách du lịch đến thăm tương đối đông đúc.

     Mục Vũ Phi sống ở chỗ này đã được hơn hai năm rồi. Cô thật sự rất yêu thích thành phố này. Cũng ở tại thành phố này Mục Vũ Phi đã tìm được một công việc làm hướng dẫn viên du lịch. Mỗi ngày Mục Vũ Phi dẫn theo đoàn lữ khách đi đến tham quan các điểm du lịch. Venice có sân khấu kịch Phượng Hoàng bị lửa thiêu rụi vừa mới được tu sửa lại, có cây cầu Bridge of Sighs (cầu Than Thở)  đã từng được mô tả dưới ngòi bút của Từ Chí Ma, có quảng trường San Marco, là một trong những quảng trường đẹp nhất trên thế giới, mang nét văn hóa thời kỳ Phục Hưng vĩ đại, cùng với Nhà thờ San Marco, với kiền trúc của sự giao thoa giữa hai nền kiến trúc điển hình của Kitô giáo của cả phương Đông và phương Tây là Byzantine và Rôman, có hành lang gấp khúc có vẻ đẹp làm người ta muốn nghẹt thở. . . Mục Vũ Phi thật sự cực kỳ yêu thích nơi này. Bình thường công tác nặng nề có thể làm cho cô quên mất hết thảy mọi phiền não, thỉnh thoảng nhàn hạ cũng có thể khiến cho tâm tình của cô được bình tĩnh lại.

     Có đôi khi Mục Vũ Phi cũng sẽ bất giác thở dài… Nếu quả thật đợi đến khi cô già đi rồi, cô có thể rải tro cốt của mình xuống khắp các dòng kênh của  thành phố Venice này, hòa mình làm một cùng với sóng nước! Quả thật điều này thực lãng mạn biết bao nhiêu . . .

     "Mục, ngày mai cô cần phải dẫn đoàn đi rồi đấy."

     Mục Vũ Phi ngẩng đầu lên Dany, cấp trên của mình. Dany là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, có thân thể thật cường tráng, tóc vàng mắt xanh. Khi anh cười rộ lên nhìn thật mê người. Hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã nắm giữ một công ty du lịch như vậy, có thể nói, đây đúng là tiêu chuẩn của một “kim cương vương lão ngũ” (*). Năm đó thời điểm Mục Vũ Phi nhận lời mời đến làm hướng dẫn du lịch, Dany vẫn còn chưa hiền lành giống như hiện tại hôm nay. Ánh mắt của anh, ối chao liền bắt đầu đánh giá Mục Vũ Phi, thẳng đến khi Mục Vũ Phi thuần thục nói ra bốn loại ngoại ngữ thì Dany mới nhoẻn miệng cười, nói thẳng luôn là bản thân mình đã nhặt được bảo bối rồi. Lúc trước việc lấy bằng cấp thì Mục Vũ Phi không cách nào đảm nhiệm được. Nhưng mà, cũng may năm đó cô đã được trải qua sự huấn luyện của các giáo sư ngoại ngữ ma quỷ, do Phương Gián tìm đến, hơn nữa chính bản thân cô cũng cực kỳ thông minh, cho nên đối với vài loại ngoại ngữ kia, cô vẫn có thể nắm bắt được và nói thuần thục đến cực điểm. Dany đặc biệt đề bạt Mục Vũ Phi, hơn nữa anh còn chuẩn bị huấn luyện chuyên môn cho cô. Sau gần một tháng, Mục Vũ Phi đã có thể tự một mình dẫn đoàn đi được rồi.

(*) Kim cương vương lão ngũ: Cụm từ này dùng để chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Tóm lại, cụm từ này thường được dùng để nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

     "Quốc gia nào vậy?" Mục Vũ Phi lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi lại. Ngày hôm kia cô vừa mới hoàn thành công việc hướng dẫn viên cho một đoàn. Ngày mai lại phải dẫn một đoàn nữa đi tham quan, thật sự là cũng không cho cô nghỉ ngơi một chút thời gian nữa.

     Dany cũng biết như vậy dường như là đã xếp đặt hành trình của cô thật chặt, nên nói có chút áy náy: "Đoàn lần này là từ Trung Quốc tới, công ty của chúng ta cũng có vài hướng dẫn viên du lịch nói được tiếng Trung Quốc, đều là tay mơ cả."

     Mục Vũ Phi tỏ ý đã hiểu rõ rồi, gật gật đầu, nói vẻ ỉu xìu: "Thật là giày vò nhau quá đi."

     Dany cười khổ lắc lắc đầu. Mỗi lần anh yêu cầu Mục Vũ Phi phải tăng ca, cô liền nhân cơ hội đó để yêu cầu tăng phí tăng ca cho cô, Thật đúng là không có một chút kín đáo nào cả.

     "Đúng rồi, cô muốn tới nhà của tôi ăn bữa cơm buổi tối hay không? Hôm nay Lôi từ chỗ mẹ của nó đã trở lại, chúng ta quyết định đi ăn đại tiệc."

     Lôi ở trong miệng Dany vừa nói chính là cậu con trai nhỏ sáu tuổi của anh cùng người vợ trước. Mỗi tuần lễ Lôi đều sẽ trở lại nhà ở, sống cùng với mẹ của cậu vào ngày Chủ nhật. Mục Vũ Phi cũng đã từng gặp cậu bé này vài lần. Đứa nhỏ thật đáng yêu, hơn nữa ở cùng với Mục Vũ Phi cực kỳ quen thuộc. Chính bản thân Mục Vũ Phi cũng đã từng có con rồi. Cho nên, đối với đứa nhỏ cô có một loại tình cảm mẹ con trời sinh, cô cũng có chút nhớ Lôi rồi. Nhưng mà đi ra ngoài ăn đại tiệc cái gì đó, Mục Vũ Phi vẫn là không muốn. Bữa ăn như vậy không chỉ có lãng phí tiền mà còn ăn không đủ no. Tiêu tiền thuần túy như vậy đúng là tự tìm tội để chịu!