Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 192: Chúng ta về nhà



   Bảo Bảo, Bối Bối bổ nhào vào trong lòng Vũ Thiên. Bối Bối thì âm trầm, nghiêm mặt nói: "Ba ba, chúng ta về nhà đi."

     Bảo Bảo lạnh lùng nhìn thoáng qua Mục Vũ Phi, rồi quay đầu đi, "Mẹ cũng nhận không ra chúng ta, chúng ta còn ở lại đây làm gì nữa?"

     Trái tim của Mục Vũ Phi tê rần. Cô che miệng thiếu chút nữa là bật lên tiếng khóc. Cô vậy mà lại không hề nhận ra đứa nhỏ của mình!

     Vũ Thiên xoa xoa đầu của bọn trẻ, thở dài một tiếng nói: "Mẹ chính là không nghĩ tới các con lại lớn nhanh như thế, Không phải là các con vẫn luôn luôn rất nhớ mẹ hay sao? Các con còn như vậy thì sẽ làm mẹ khổ sở đó!"

     Bảo bối không phải là không hiểu điều này, thế nhưng mà, bọn trẻ lại không muốn để cho Mục Vũ Phi được tiện nghi như vậy. Bản thân là một người mẹ, vậy mà suốt hai năm qua mẹ đều không chịu sống ở bên cạnh con cái. Chuyện này có phải là mẹ đã hơi quá đáng rồi hay không?

     Mục Vũ Phi cũng nén nhịn không được nữa, nước mắt cứ thế dọc theo gương mặt liền chảy xuống dưới. Cô thống khổ cúi người bụm mặt, gần như sắp hỏng mất. Mục Vũ Phi thừa nhận cô là một người mẹ ích kỷ, ích kỷ đến mức cũng không chịu cảm nhận đến cảm xúc của bọn nhỏ. Lúc đó cô oán hận hết thảy những người ở bên người mình. Nhưng cô lại chưa từng bao giờ nghĩ đến, bản thân mình bốc đồng lên, bỏ trốn đi để cho bọn nhỏ phải lớn lên trong sự thống khổ như vậy! Cô làm như vậy, có phải là đã sai rồi hay không?

     Vũ Thiên nắm bàn tay lại, để ở trên môi nhẹ giọng ho khụ khụ mấy tiếng. Sắc mặt anh lại càng trở nên nhợt nhạt hơn, tựa như là đang cố ẩn nhẫn. Mục Vũ Phi cũng không nhìn thấy điều này, nhưng mà hai nhóc bảo bối kia thì nhìn thấy được. Một thời gian trước khi còn đang học tiểu học, bọn trẻ đã rất buồn khi nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có cha mẹ ở bên cạnh. Trong lòng bọn trẻ thấy vô cùng khổ sở. Bao nhiêu năm qua hai đứa trẻ đều không hề khóc, thế nhưng mà một khắc kia, khi hai đứa trẻ nằm ở trong lòng Vũ Thiên mà khóc đến không thể kiềm chế được. Khi đó Vũ Thiên nhìn bọn nhỏ mà trong lòng vô cùng bi thương. Anh liền cam đoan đối với hai đứa con rằng, nhất định sẽ để cho bọn trẻ được nhìn thấy mẹ. Nhưng mà sự thực thì sao, thời điểm bọn trẻ nhìn thấy mẹ rồi, thì bọn chúng lại cảm thấy không thể rời bỏ cha được. Nhiều năm như vậy, Vũ Thiên vẫn luôn luôn cô đơn, chỉ có thời điểm nhìn thấy hai đứa con của mình, anh mới có thể thỉnh thoảng nở một nụ cười. Vũ Thiên anh cũng như bọn trẻ, đều đang chờ Mục Vũ Phi trở về. Bọn họ không phải là không biết! Thế nhưng mà bọn trẻ cũng không thể rời bỏ ba ba để ở cùng với mẹ được. Vì nếu như vậy, không phải là ba ba lại càng sẽ cô đơn hơn hay sao ?

     Vũ Thiên nghĩ muốn đẩy hai đứa con lại cho Mục Vũ Phi, mệt mỏi nói: "Phi Phi, hãy chăm sóc cho hai con thật tốt nhé."

     Bảo Bảo cắn chặt răng, đỏ mắt vành mắt xoa đầu của Mục Vũ Phi, nhỏ giọng nói: "Mẹ, kỳ thực có thể được nhìn thấy mẹ thế này là chúng con liền rất vui vẻ rồi. Về sau bảo bối không thể ở cùng với mẹ được, mẹ sống một mình như vậy, cần phải chú ý chăm sóc cho bản thân được chứ?"

     Bối Bối luôn yếu đuối nhấtt, nước mắt cứ chảy xuống không sao dừng lại được. Cậu bé nghẹn ngào nói: "Mẹ, ba ba cũng cần chúng con, chúng con là chỗ dựa cho ba ba. Cho nên xin mẹ tha thứ cho bảo bối, chúng không thể ở cùng bên mẹ được."

     Mục Vũ Phi chảy nước mắt. Cô không dám nhìn bọn nhỏ và Vũ Thiên. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với ba cha con bọn họ. Cô căn bản cũng không có đủ tư cách làm một người mẹ!

     Hai đứa trẻ Bảo Bảo Bối Bối cùng đi trở lại đến bên người Vũ Thiên. Bảo Bảo vuốt lên Vũ Thiên, lộ vẻ sầu thảm, nói: "Ba ba, nơi này của ba ba đang trống vắng, cho nên bảo bối đến để lấp đầy chỗ trống vắng đó cho ba ba! Chúng ta về nhà đi."

     Vũ Thiên lắc lắc đầu. Sức khỏe của anh như thế nào, anh tự mình biết rõ. Chỉ có đặt hai đứa con ở bên người Mục Vũ Phi, thì anh mới có thể an tâm được. Bối Bối ôm cái miệng của anh, khóc nói: "Ba ba, chúng ta về nhà thôi! Bảo bối muốn về nhà!"

     Vũ Thiên chịu đựng sự thống khổ trong lòng, dùng sức đẩy hai đứa trẻ trở lại  trong lòng Mục Vũ Phi. Anh lạnh mặt nói: "Ba ba không cần các con nữa, cũng không cần mẹ các con nữa. Cho nên hai con hãy ở lại cùng với mẹ, cùng nhau trải qua cuộc sống đi."

     Vũ Thiên đứng dậy, cũng không quay đầu lại liền đi nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Bối Bối ôm chặt lấy đùi Vũ Thiên kêu gào nói: "Ba ba, ba ba không nên không muốn bảo bối, không nên không cần bảo bối như vậy được không? Bảo bối muốn về nhà cùng với ba ba!"

     Vũ Thiên khom người xuống, đưa tay  kéo bàn tay nhỏ bé của Bối Bối ra, cũng không quay đầu lại, nói: "Đi theo mẹ con đi, hãy sống cho thật tốt vào!"