Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 218: Ép buộc anh mổ 2



  Việc buôn bán của gia tộc Đoan Mộc có sự phối hợp chặt chẽ của nhà họ Vũ. Đoan Mộc cũng không có nghĩ rườm rà nhiều như vậy. Ổn định lại tâm thần tiếp tục điều dưỡng thân thể của anh thật là tốt, không tới một tháng liền khôi phục lại được giống như trước kia. Tuy rằng vẫn còn chưa phải là tốt lắm, nhưng mà đã miễn cưỡng có thể tiếp nhận vệc giải phẫu được rồi. Tuy rằng cha của Đoan Mộc cùng mẹ kiên trì ở lại giúp con trai điều dưỡng một thời gian ngắn, nhưng mà Đoan Mộc cũng rất kiên trì, anh hi vọng thân thể của mình có thể dần dần tốt lên, không để cho người khác phải lo lắng.

     Trước khi tiến hành cuộc giải phẫu, cha của Đoan Mộc nắm lấy tay anh, lần đầu tiên ở trước mặt Đoan Mộc, ông chảy nước mắt. Ông nghẹn ngào nói: "Con trai, ba ba sẽ luôn luôn ở bên con."

     Đoan Mộc ôm siết lấy người cha già yêu thương của mình, nhưng mà anh lại cũng không nói câu gì, chỉ lặng yên chảy nước mắt.

     Kết quả của cuộc giải phẫu tốt hơn so với dự tính của mọi người. Đoan Mộc về cơ bản đã được bác sĩ kéo ra khỏi bàn tay của tử thần. Cuộc giải phẫu thành công, Đoan Mộc đã được cha của mình đón trở về nước A để an dưỡng. Sau khi Đoan Mộc đi, Mục Vũ Phi mới trịnh trọng nói chuyện một lần với Vũ Thiên. Mục Vũ Phi kiên trì muốn Vũ Thiên làm giải phẫu chữa trị trái tim cho Vũ Thiên, hoặc có thể là thay tim. Vũ Thiên có thể chọn một phương án.

     "Phi Phi, anh không muốn làm chuyện này, không có người nào có thể ép buộc anh được." Vũ Thiên mặt mày âm u, nói vẻ xấu xa.

     Mục Vũ Phi ôm chặt vào thắt lưng nhìn Vũ Thiên, nói rất chân thành: "Vũ Thiên, em không mong muốn con của mình không có cha của nó, cũng không mong muốn em không có chồng nữa."

     Vũ Thiên nghiêng mặt, tỏ vẻ chẳng thèm ngó tới những lời nói kia của Mục Vũ Phi

     Mục Vũ Phi cắn răng nghiến lợi sau đó hỏi: "Anh muốn nói là sẽ không nghe lời em nói, đúng không?"

     Vũ Thiên ngạnh cổ, đắc ý dương dương nói: "Anh bảo là 'Anh nhất định không nghe ai nói gì hết' !"

     Mục Vũ Phi cảm giác có chút choáng váng. Thủ đoạn của cô đối phó với Vũ Thiên vẫn còn chưa được cao lắm minh, Vũ Thiên lại thuộc loại người không chịu để cho người nào bắt ép được mình. Mục Vũ Phi thở dài, ngồi vào phía đối diện với Vũ Thiên, nói vẻ cực kỳ nghiêm túc: "Vũ Thiên, em không dám cam đoan liệu rằng sau này em có thay lòng đổi dạ đối với anh hay không, nhưng mà em cảm thấy em sẽ như vậy. Cho nên em hi vọng anh có thể sống an toàn, bình yên với em."

     Vũ Thiên lập tức cầm lấy điện thoại di đôngh, miệng còn lầu bầu lẩm bẩm nói: "Anh phải tính toán lại một chút mới được! Không được, lập tức phải sửa lại di chúc, nếu như sau này em dám tái giá, anh sẽ thu hồi lại toàn bộ tài sản."

     Mục Vũ Phi xù lông rồi ! Tại sao có thể có loại người khó trị như vậy kia chứ? Mục Vũ Phi buồn bực đấm một phát vào so pha. Hiện tại cô và Vũ Thiên quả thực là không có tiếng nói chung rồi, vì sao Vũ Thiên lại có thể quật cường như vậy, hơn nữa anh lại tỏ vẻ giận dữ như vậy nữa chứ!

     Mục Vũ Phi không buồn chú ý đến Vũ Thiên, cả thân mình trực tiếp bổ nhào vào trên người anh, a hu một tiếng, liền cắn vào cổ của anh. Cắn cắn xong, Mục Vũ Phi liền chảy nước mắt, giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn : "Em chính là không muốn anh phải rời xa khỏi em chứ sao. . . Anh nên đáp ứng em một lần có được hay không? Chỉ có một lần này thôi, cả đời này em cầu xin một lần này thôi! Thử một lần thôi, được không anh!"

     Vũ Thiên ôm chặt lấy Mục Vũ Phi không nói năng gì. Không phải chỉ có cô mới có thể bốc đồng, cũng không phải chỉ có cô mới có thể khăng khăng giữ ý kiến. Về phương diện này, Vũ Thiên có chút sâu sắc hơn Mục Vũ Phi.

     "Em muốn sức khỏe của anh có thể tốt hơn một chút. Có như vậy em nghĩ khi nào mà em muốn anh, thì lúc đó đều có thể được!" Mục Vũ Phi khóc lóc, lắp bắp kể lể.

     Vũ Thiên vốn là đang rất thương cảm, nhưng mà bị buổi nói chuyện này làm cho thành dở khóc dở cười. Anh nắm lấy cái eo nhỏ của Mục Vũ Phi, hỏi: "Vợ à, đối với em mà nói, Vũ Thiên anh lại chỉ có một chút tác dụng như vậy thôi sao?"

     Mục Vũ Phi chịu đựng cơn đau, gật gật đầu, trực tiếp làm cho Vũ Thiên tức giận đến mức hàm răng đều ngứa rồi ! Thì ra, anh thực sự chỉ có một chút tác dụng như vậy mà thôi!

     "Phi Phi, chuyện này anh đã quyết định rồi, không người nào có thể thay đổi và làm anh dao động được đâu, em phải hiểu rõ điều này."

     "Vũ Thiên, em thật sự sẽ tức giận đó. Anh phải tin tưởng em."

     Mục Vũ Phi thật sự đã tức giận, cho nên cô liền phun lên trên xe của Vũ Thiên hình vẽ con mèo Katy. Hơn nữa còn xịt nó lên mỗi một chiếc xe. Vũ Thiên chịu đựng, không hề động đậy, gân xanh nổi dữ dội lên cái trán. Đây chính là một trận đối kháng, khí thế người nào chùng xuống trước, người đó liền bị đánh bại!