Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 238: Cô Là Con Gái, Không Thích Hợp Lên Chiến Trường



Trần Tuấn Anh được như ý nên hai mắt anh ta trở lên sáng ngời rồi liên tục gật đầu: “

Thủ trưởng, tôi biết ngài sẽ không bỏ rơi tôi “Dùng Trần Tuấn Anh có thể cử nhiệm vụ gì? Để anh ta tới hộp đêm dụ dỗ mỹ nữ sao?”

Đúng lúc này, đột nhiên, một giọng nữ lạnh lùng không chút cảm xúc từ ngoài cửa truyền vào.

Ngay sau đó, cửa phòng họp đóng sâm lại, một người phụ nữ cao lớn trong bộ quân phục đứng ở cửa.

Cô ấy có mái tóc ngắn không thể ngắn hơn, và các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy có chút gì đó anh hùng. Toàn bộ hào quang xung quanh cô ấy là sự sang trọng và quyền lực.

*Tôi tưởng là ai? Hóa ra là Sĩ quan Ngọc Lan! Cô không đi Mỹ thực tập à?” Sau khi nhìn rõ người đó, Trần Tuấn Anh trêu chọc Ngọc Lan, một sĩ quan của quân đội nữ của quân khu. Nếu Chu Hoàng Anh là vua của cánh đàn ông thì Ngọc Lan là nữ hoàng của phái nữ. Khả năng quản lý và kỹ năng của cô ấy rất tốt. Cô ấy thường đi theo anh trong các nhiệm vụ tuần tra. Cô vừa nghiêm túc, vừa máu lạnh lại tàn nhắn.

“Trần Tuấn Anh, tôi có bao giờ nhắc anh lac đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này không!” Ngọc Lan nhắc nhở bằng cách nheo mắt nguy hiểm.

“Ö?” Trần Tuấn Anh thản nhiên đáp: “Tôi quên mất”

Trong một giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt. Một bóng đen lướt về phía hắn như gió lốc, Trần Tuấn Anh nhanh chóng né tránh. Cô xông lên không trung dùng chân muốn kẹp cổ anh ta.

Cùng lúc đó, anh ta trở nên sợ hãi.

Ôi mẹ ơi! Mấy tháng nay không gặp, nữ nhân này làm sao vậy, năng lực của cô ấy tăng nhanh như vậy sao?

Bị Trần Tuấn Anh né tránh, vẻ mặt của Ngọc Lan không cam tâm. Cô ấy làm một tư thế chuẩn bị lao về phía anh ta thù lúc này cánh tay của cô ấy đã bị siết chặt trước khi cô ấy có thể cử động.

“Đủ rồi, đây là phòng họp! Không phải phòng tập!” Giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông vang lên bên tai, Chu Hoàng Anh nhìn Ngọc Lan với vẻ mặt nghiêm túc.

Anh bước ra ngăn cản nên cô ấy chỉ biết bán tín bán nghi và bỏ nằm đấm.

Cô ấy trừng mắt nhìn Trần Tuấn Anh và cảnh cáo: “Sau này đừng có mà chọc tức tôi!”

“Cô thật là hung tợn, cẩn thận lại không người nào muốn!” Trần Tuấn Anh chế nhạo cô ấy rồi chạy đi thật nhanh trước khi Ngọc Lan sắp nổi giận trở lại.

Chu Hoàng Anh liếc nhẹ Ngọc Lan: “Sao cô lại qua đây đột ngột như vậy?”

“Theo lệnh của tổng hành dinh, lần này hãy để tôi đến hợp tác với anh” Chỉ khi nói chuyện với anh, giọng nói của cô ấy mới không quá sắc bén.

Chu Hoàng Anh khẽ cau mày rồi cân nhắc: “Lần này bắt kẻ buôn bán ma túy rất nguy hiểm. Cô là phụ nữ, không thích hợp. Tôi có đầy đủ lực lượng nên cô có thể trở về”

“Tại sao?” Ngọc Lan tỏ vẻ không hài lòng.

Cô ấy quyết liệt phản pháo lại: “Anh đang coi thường tôi sao? Tôi đã học được rất nhiều điều ở Mỹ, bây giờ kỹ năng của tôi chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho anh”

“Tôi không cho phép!”

Chu Hoàng Anh mắng Ngọc Lan..

“Dạ thưa!”

Ngay lúc bầu không khí đang bế tắc, đột nhiên một tên lính nhỏ xông vào phòng họp.

Đó là thuộc hạ của Trịnh Thành Nam.

Anh tạm thời gác lại mọi việc ở đây rồi nghiêm nghị bước tới chào hỏi: “Sao anh lại đột ngột quay lại?”

Khuôn mặt người lính nhỏ thoáng hiện lên vẻ lo lắng và hoảng sợ: “Tôi trở về báo tin bên ta có chuyện… có chuyện rồi!”

Sắc mặt Chu Hoàng Anh trầm xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Nói!”

Người lính nhỏ run rẩy thú nhận: “Chính là sĩ quan Trịnh đã phạm sai lầm. Vị trí nghỉ phạm buôn ma túy vô tình được tung ra.

Người của chúng tôi đã bị truy lùng rồi, nhưng khả năng bị tóm gọn là điều khó xảy ra…”

“Cái gì?!” Trần Tuấn Anh kích động hét lên, anh ta dữ dẫn nói: “Tất cả các người làm cái gì thế hả? Nhiều người như thế mà không bắt được một kẻ tình nghỉ? Làm sao mà không bẩy được hắn?”