Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 550: Vì sao lúc ấy anh không nhắc em một chút



Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh rời khỏi nhà tiến về quân khu.

Sáng sớm không có nhiều xe, người đi trên đường cũng rất ít, chỉ có ba người chạy bộ sáng sớm trên đường phố hơi có ánh rạng đông phủ xuống. Ánh mắt Lâm Ngọc Linh dừng lại trên người bọn họ, nhìn qua thì những người chạy bộ sáng sớm này có vẻ rất tỉnh táo.

Nhưng mà, khi đến quân khu rồi, cô mới phát hiện việc chạy bộ sáng sớm là việc đơn giản nhất Vừa chống đẩy, thuận tiện đánh bóng rổ một chút hoặc là trực tiếp vật lộn với nhau trên bãi tập, những chuyện này cô đều đã không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng những người sáng sớm đã chạy đến phòng tập bản để luyện tập súng và đánh lén mới gọi là đáng sợ. Mới rạng sáng sáu giờ mà các quân nhân ở đây đều mồ hôi đầm đìa.

“Chỗ các anh… Đều là quái vật sao?”

Lâm Ngọc Linh trợn mắt hốc mồm nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Thế thì em còn huấn luyện cái cọng lông à? Bọn họ hoàn toàn không cần”

“Ừm, em chỉ mới thấy một phần mười nhân số trong quân khu thôi, những người còn lại vẫn đang ngủ”

Lâm Ngọc Linh: ”…”

Rốt cuộc quân khu bọn anh có bao nhiêu người?

A, đúng rồi, trong tài liệu mà Trần Tuấn Anh đã gửi cho cô, thì quân khu thủ đô có bốn trăm nghìn người, khu vực số một có mai mươi bảy tập đoàn quân, khu vực số hai có ba mươi tám tập đoàn quân, khu vực số ba có sáu mươi lăm tập đoàn quân, mà bây giờ ở đây còn có khoảng ba tập đoàn quân.

Nói cách khác có… Lâm Ngọc Linh cảm thấy mình học toán không tốt, tranh thủ thời gian lấy máy tính ra tính thử, có tám mươi sáu nghìn người.

Cô đột nhiên cảm thấy, hình như là cô đã nhận một lượng công việc vô cùng khổng lồ.

Nhưng cũng tốt, nhiều chuyện như vậy có thể khiến cô lu bù vì công việc, không cần phải quan tâm đến cái khác, cũng không cần chịu đựng nỗi khổ khi thầy rời khỏi.

“Ta cảm thấy em hơi choáng rồi” Lâm Ngọc Linh thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Tám mươi sáu nghìn người, nếu em mà có gì sơ xuất, vậy thì… A, ngài Chu, sao lúc ấy anh không nhắc nhở em một chút?”

“Anh cứ nghĩ là em biết rồi”

“Trời đất chứng giám, nếu em mà biết em không chỉ huấn luyện vài trăm người, mà là tám mươi sáu nghìn người, em thật sự rất muốn chết.” Lâm Ngọc Linh nói xong vuốt thái dương: “Được rồi được rồi, dắt một con ngựa cũng là dắt mà đuổi một đám ngựa cũng là đuổi, em bận bịu quá”

Cô yếu ớt lắc tay, hồn bay phách lạc đi tìm một chỗ có thể ngồi, vừa quan sát thần thái lúc những quân nhân kia huấn luyện, động tác, hình thức sử dụng sức lực, rồi ghi chép lại không ít vật liệu hữu dụng, rồi cảm tai nghe nghe ca nhạc.

Cũng tìm được một công việc không tệ.

Chu Hoàng Anh ra lệnh một tiếng, một chàng trai chạy ra từ trong đám người.

“Thủ trưởng, vất vải”

“Hôm nay có tổng cộng bao nhiêu người đang tập thể dục buổi sáng?”

“Báo cáo thủ trưởng, tất cả mời ba nghìn bốn trăm hai mươi sáu người!” Người kia một mực cung kính cúi chào: “Trong đó số người của Lữ đoàn Tăng – Thiết giáp là..”

“Không cần, gọi những người còn lại đến chỗ Trần Tuấn Anh, thông báo cậu ta cho.

người quản lý hồ sơ ghi chép lại báo cáo có liên quan đến tất cả mọi người, bao gồm cả thói quen dùng sức. Ngoài ra, gọi một người tên Du Nguyệt mới gia nhập vào quân khu ngày hôm qua cùng phối hợp với bọn họ hoàn thành nhiệm vụ” Chu Hoàng Anh ra mệnh lệnh ngay ngắn rõ ràng.

“Rõ!”

“Đi “Sứ mệnh tất đạt!”

Sau khi các quân nhân rời đi, Chu Hoàng Anh đi đến ngồi cạnh Lâm Ngọc Linh. Anh bảo trợ lý vẫn luôn đi theo bên mình lấy laptop ra, chia sẻ một chút công việc với cô.

Lâm Ngọc Linh vốn phải đeo tai nghe mới có thể ổn định tâm trạng, cũng bởi vì anh đến, trở nên có thể vừa nói chuyện vừa hoàn thành trách nhiệm.

Khung cảnh cực kỳ hài hòa Cùng lúc đó, trong phòng chờ VỊP của sân bay Nội Bài.

Một người đàn ông sắc mặt trong trẻo lạnh lùng tựa ở trên lưng ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, môi mỏng của anh ta nhếch lên, không có tình người như một vị trích tiên, dường như không dính hồng trần.

“Này, Tiêu Thành Đạt, anh sắp phải đi rồi, không nhìn Lục Vương đáng yêu của của anh thêm một chút hả?”

Ở bên cạnh Tiêu Thành Đạt, một người đàn ông có mấy phần giống một thiếu niên bất đắc dĩ đưa tay ra, dùng sức đẩy anh ta.