Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 780: Tôi hận nhất là có người đụng vào thứ mà tôi để ý



Trong đầu không ngừng hiện ra.

Hình ảnh lúc trước cô cùng Chu Hoàng Anh cãi vã.

“Em với An Mạch chỉ chơi game mà thôi Chẳng lẽ anh đến dẫn em đi à?”

“Anh Chu, anh lo việc quân khu là được rồi.

Có người chơi với em rồi, không sao, không sao”

“Stream là cái gì có nói anh cũng không biết.

Em cũng không thể livestream mà dẫn theo Thủ trưởng chứ?”

Là mình suy nghĩ nhiều sao?

Hay là Chu Hoàng Anh thật sự là vì cô?

Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng mình nghe được bình thường: “Anh ấy gần đây đều chơi game?”

“Đúng vậy, sau khi trở về từ biên giới chỉ như vậy. Ông Chu vì chuyện này mà đánh anh ấy một trận đau. Nhưng anh ấy không sao hết. Mặc dù chúng tôi chẳng ai thích ông Chu, thế nhưng mà anh ấy cũng thật là quá đáng” Trần Tuấn Anh thở dài “Tôi biết” Cô nói: “Tôi sẽ đi khuyên anh ấy một chút?

Trần Tuấn Anh trừng mắt nhìn: “Chị dâu, cô đừng có đùa tôi. Không phải cô cũng không muốn gặp anh ấy hay sao?”

“Tôi nhớ Thanh Nhàn”

“Ha ha ha, đây thật là một ý kiến hay. Nếu vậy, chị dâu, bây giờ chúng ta nên xử lí chuyện chính trước có đúng hay không?” Trần Tuấn Anh hất hất căm về hướng Tạ Công Khanh Lâm Ngọc Linh gật đầu.

Cô đứng dậy đi tới trước mặt ông ta.

Giống như Nữ vương trên cao cúi xuống nhìn ông ta Tạ Công Khanh cho dù là trở thành tù nhân, cũng mang khí thế tích lũy được từ nhiều năm tháng ngồi trên ngôi vị cao mang lại, không hề yếu thế so với cô: “Cô chính là Lâm Ngọc Linh?”

“Ừ? Cô chậm rãi cúi người, ngón trỏ cùng ngón cái bất lấy cảm của ông ta: “Ông thực sự đã nuôi dạy được một đứa con ngoan”

“… Chim vì thức ăn mà vong thôi”

“Phải không?”

Lâm Ngọc Linh như có điều suy nghĩ, chợt buông lỏng ông ta. Một cước hung hãng đá vào ngực của ông ta. Ngay sau đó, lợi dụng lực đạo trên chân, phát lực lên khớp xương khuỷu tay và khớp xương đầu gối của ông ta, cho đến khi xương thịt làm thành một thì cô mới dừng lại Tạ Công Khanh đau kêu loạn lên, lăn lộn trên đất hai mắt căm tức nhìn Lâm Ngọc Linh: “Đồ phụ nữ ác độc này, mày sẽ gặp báo..”

“Tôi chẳng qua là phế ông thôi, so với chuyện con gái ông hại chết mẹ tôi đây, rốt cuộc là ai ác hơn ai?” Lâm Ngọc Linh lười biếng khoanh tay, đôi mắt nhìn xuống người nãm trên sàn nhà la lối, tự nhiên ưu nhã hất mái tóc dài.

Đầu lưỡi lướt qua khóe môi, mang một chút quỷ mị nhỏ.

Cô là ác ma Là ác ma khát máu.

Là ác ma lãnh đạm với kẻ ác.

Ngay cả Trần Tuấn Anh cũng không nhịn được mà run lên: “Khụ, chị, chị dâu, cô dọa được tôi tồi”

“Xin lỗi” Lâm Ngọc Linh quay đầu lại hướng về phía anh ta cười một cái: ‘À… Anh có muốn tránh đi một chút hay không?”

Cô..

Chẳng lẽ lại có hai khuôn mặt?

Trần Tuấn Anh dở khóc dở cười, đi tới bên người cô: “Thật ra thì trước khi tôi tới đại ca có nói, đưa người nửa chết nửa sống đến trước mặt cô.

Nhưng tôi cảm thấy như vậy thì không có ý nghĩa nên đưa ông ta hãy còn khẻo mạnh tới đây. Đặc.

biệt để cô trút giận một chút. Khụ, nhưng không nghĩ tới cô trút giận lại thành ra độc đáo thế này”

“Đời này tôi ghét nhất là những người đụng vào điều mà tôi để ý”

Lâm Ngọc Linh lạnh lùng nhìn Tạ Công Khanh mặt đã lộ sợ hãi nằm trên đất.

Cộp.

Ba tiếng bước chân từ xa đến gần Tiêu Thành Đạt dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Ngọc Linh, còn có Tạ Công Khanh cách chân cô không xa Anh ta không kiềm được nghĩ đến.

Tám năm trước.

Một đêm mưa.

Mạc Vinh Dũng đứng sân thượng tòa nhà cao Tầng nói: “Tôi đời này, hận nhất là có người động đến thứ mà tôi để ý. Nếu tôi bây giờ không có cách nào bảo vệ, dứt khoát sẽ dùng cái chết của tôi để đổi lấy trong sạch cho cô ấy và đứa bé!”

Khắp nơi tanh máu.

Trong người cô, chảy dòng máu cực đoan, bị dồn vào chỗ chết rồi nảy sinh ra của nhà họ Mạc.

“Đây là ai?” Tâm mắt của Tiêu Thành Đạt rơi vào trên mặt của Tạ Công Khanh. Hình như là có chút quen mắt, nhưng anh ta lại có dáng vẻ hoàn toàn không biết gì.

Lúc này trông thấy Tiêu Thành Đạt, Trần Tuấn Anh sờ lỗ mũi một cái: “Ông ta là ba của Tạ Miên, Tạ Công Khanh, khụ..”

“Hiệu suất làm việc không tệ.”

Tiêu Thành Đạt dứt lời, giơ tay lên kêu người: “DK, đem những mấy cái túi này đến phòng của Lâm Ngọc Huy”

“Dạ