Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 77



Cứ ngỡ im lặng thì mọi chuyện sẽ dần yên ổn lại, nhưng không. Cư dân mạng liên tục công kích Bạch Tử Hàn, thậm chí còn vào thẳng Weibo và Instagram để mắng chửi anh, sự im lặng của anh đối với bọn họ chính là sự ngầm thừa nhận cho hành vi đồi bại của mình.

Bạch Tử Hàn đối với các bình luận đó cũng chẳng thèm để vào mắt. Khi mới vào nghề anh bị chửi so với bây giờ còn thậm tệ hơn nhiều, một chút này có là gì.

"Từ Hàn, cậu lập tức live cho tôi, không thể để bọn họ được nước lấn tới nữa." Trương Định đọc bình luận trên mạng mà tức tới mức muốn trào máu. Đến một bằng chứng bọn họ cũng không thể lôi ra mà lại dám khẳng định Bạch Tử Hàn ở trong đám người thác loạn ở tại nhà Ái Hân.

Bạch Tử Hàn ngồi trên ghế đang nghịch điện thoại, vẻ mặt vẫn luôn không thay đổi, giống như chuyện này chẳng hề liên quan đến anh.

"Không thích." Bạch Tử Hàn thản nhiên phun ra hai chữ.

Trương Định vò đầu, đưa điện thoại đến trước mặt Bạch Tử Hàn.

"Cậu đọc đi xem bọn họ nói cậu thành cái dạng gì rồi. Giờ là lúc để cậu tùy hứng sao? Cậu có thể có trách nhiệm với bản thân một chút được không?" Trương Định hết lời hết lẽ khuyên nhủ anh, cứ tiếp tục giữ cái tính ngang ngược này Bạch Tử Hàn sẽ bị nước bọt của cư dân mạng dìm chết đấy.

Trương Định biết không thể khuyên nhủ gì, anh ta trực tiếp giật lấy điện thoại trên tay Bạch Tử Hàn. Nhanh chóng nhấn phát trực tiếp trước khi Bạch Tử Hàn giật lại.

"Xin chào các bạn tôi là quản lí của Tử Hàn. Sau đây chúng tôi sẽ nói về một số lùm xùm dạo gần đây." Trương Định để camera trước mặt Bạch Tử Hàn, ghi hình ảnh anh rõ một mồn, lúc này Bạch Tử Hàn còn có thể chạy được sao.

Bạch Tử Hàn lạnh mặt nhìn Trương Định một cái, rồi sau đó nhìn vào màn hình điện thoại.

Số lượt xem đang tăng lên nhanh chóng, chưa đến 5 phút mà đã hơn một trăm nghìn lượt xem.

"Aaaa chồng em cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi"

"Anh yêu đừng để ý lời của đám anti đó nói nhé, chúng em mãi tin tưởng anh."

"Để xem anh ta sẽ nói cái gì, không che giấu nổi nữa nên lên live xin lỗi sao, ta khinh!"

"Các người đừng để vẻ ngoài đẹp trai của anh ta đánh lừa, bên trong đã sớm dơ bẩn đến không thể tả rồi."

"Bạn bên trên ăn nói cho cẩn thận nhé, nói người khác dơ bẩn sao không chịu xem lại mồm mình thối nhường nào mới có thể thốt ra lời đó."

Cuộc chiến nảy lửa giữa fan và anti khiến live của anh nhanh chóng đạt kỉ lục lượt xem và lượt bình luận.

Khi thấy người xem đã rất nhiều Trương Định mới tiếp tục lên tiếng.

"Sau đây tôi sẽ đọc một số câu hỏi ở bình luận mà các bạn thắc mắc, Bạch Tử Hàn sẽ trả lời cho các bạn."

"Trước tiên là của một bạn có nick name là Thỏ con ham ăn, 'Anh có từng đến nhà riêng của Ái Hân không?"

Bạch Tử Hàn vẫn mặt lạnh ngồi đó, không hề có ý định mở miệng

Trương Định lập tức huých vào người anh, ra hiệu anh mau trả lời.

Bạch Tử Hàn hơi nhíu mày, cuối cùng đã chịu mở miệng vàng.

"Chưa từng."

"Câu hỏi của bạn Diệp Mỹ Nhân, 'Anh và Ái Hân có quan hệ tốt giống như báo chí đã nói hay không?' "

"Đều là tin tức bịa đặt."

"Anh có tham gia vào buổi thác loạn của Ái Hân hay không?"

"Tôi chưa từng đến nhà cô ta thì sao có thể tham gia."

"Vậy tối đó anh đã ở đâu? Làm gì?"

Bạch Tử Hàn im lặng một hồi mà không trả lời luôn.

Đám người xem thấy anh im lặng liền được đà tấn công.

"Thấy chưa anh ta không trả lời được kìa?"

"Đây là quên mất kịch bản sao, không biết trả lời thế nào? Haha đám Shine vào mà xem bộ mặt thật của thần tượng nhà các người này."

"Hàn ca, anh mau nói gì đi, đừng làm bọn em thất vọng."

"Hàn ca, đừng im lặng nữa."

"Trực tiếp thừa nhận từ đầu có phải đỡ nhục hơn không haha"

Trương Định đọc bình luận mà nghiến răng kèn kẹt, nhưng đang ở trên live anh ta không thể làm gì. Trương Định một lần nữa huých vào người Bạch Tử Hàn.

Lúc này Bạch Tử Hàn mới chậm rãi trả lời.

"Tối đó tôi ở nhà và nói chuyện với bạn gái."

Câu trả lời này của anh khiến mọi người một lần nữa bùng nổ. Nhưng lần này không còn ai nhắc đến vụ thác loạn nữa, mà liên tục thắc mắc về bạn gái của Bạch Tử Hàn.

"Hàn ca có bạn gái?"

"Chuyện này là thật sao, thật sự sốc quá đi"

"Huhu chồng em có bạn gái từ khi nào vậy, em hết cơ hội rồi sao"

"Có bạn gái? Lấy bằng chứng ra đi thì chúng tôi mới tin"

"Đúng vậy, bằng chứng của anh đâu mau lôi ra đây"

Trương Định cũng đã bị câu trả lời của Bạch Tử Hàn làm cho cứng họng trong giây lát, không ngờ Bạch Tử Hàn lại thẳng thắn như vậy, không thể kiếm đại một lí do khác sao. Giờ thì hay rồi, tránh được vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa.

Trương Định thấy bình luận liên tục nảy, ai cũng đều hỏi bạn gái của Bạch Tử Hàn là ai, còn kêu anh mau lôi bằng chứng ra.

Trương Định cười xòa một tiếng rồi nói.

"Thật ra Tử Hàn mới hẹn hò cách đây không lâu, muốn đợi thời gian thích hợp thì sẽ công khai, nhưng vì một số sự cố nên đành phải công khai trước dự kiến. Mong các bạn đừng quá bất ngờ, ở tuổi này người ta đã sớm yên bề gia thất, mà cậu ấy lại chỉ mới quen bạn gái haha."

Bạch Tử Hàn lạnh nhạt phun ra hai từ "Nhạt nhẽo"

Trương Định "...."

Bạch Tử Hàn trực tiếp nhấn vào nút tắt live rồi cầm điện thoại bỏ vào túi.

Dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Trương Định.

"Không có lần sau."

Sau đó rời khỏi phòng đi ra ngoài.

Trương Định bóp cái trán đau nhức, sao mọi chuyện lại không theo hướng giống như anh ta nghĩ vậy chứ. Anh ta càng ngày càng cảm thấy năng lực quản lí của mình ngày càng đi xuống rồi.

*******

Phương Linh đứng trước phòng cấp cứu của bệnh viện trên mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt.

Tuấn Kiệt đứng ở bên cạnh ôm lấy vai cô, liên tục an ủi để cô bớt lo lắng.

"Bác sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Sẽ không sao thật chứ? Bố ho ra rất nhiều máu, nhiều tới mức nhuốm đỏ cả chiếc áo của cô, biểu đồ nhịp tim gần như là một đường thẳng. Mọi chuyện sẽ ổn thật chứ?

Bà Loan lúc này đã sớm ngồi gục trên ghế chờ, vì bà không còn sức để đứng nữa rồi. Gia Mỹ ở bên cạnh cũng đã sớm đỏ mắt không biết phải làm sao.

Cách đây nửa tiếng, ông Tuấn đột nhiên ho dữ dội, sau đó liền ho ra một búng máu, càng ho máu chảy ra càng nhiều. Máy đo nhịp tim cũng liên tục kêu tít tít. Bác sĩ đã nhanh chóng chạy đến đưa ông Tuấn vào phòng cấp cứu.

Nhưng đã nửa tiếng trôi qua, đèn sáng trên phòng cấp cứu vẫn chưa tắt đi.

Một tiếng trôi qua đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Một vị bác sĩ từ bên trong đi ra.

Phương Linh vội chạy đến bám lấy tay bác sĩ như đang bám lấy chiếc phao cứu sinh.

"Bác sĩ, bố cháu không sao chứ, có phải đã qua cơn nguy kịch rồi đúng không?"

Bác sĩ nhìn ánh mắt mong chờ của cô trong lòng có chút thương xót, ông không dám nhìn vào mắt cô mà  trả lời.

"Gia đình nên chuẩn bị tinh thần trước đi."

Dứt lời bác sĩ liền quay người rời đi, ông không dám nhìn gương mặt của người nhà bệnh nhân, bởi nó thật sự khiến người ta tan nát của lòng.

Phương Linh chao đảo suýt thì ngã xuống đất, cũng may Tuấn Kiệt đỡ lấy cô để cô không bị ngã.

Bà Loan nghe xong cũng suy sụp ngồi tại chỗ, đôi chân run rẩy không đứng dậy nổi. Nước mắt chảy dài trên gương mặt đã bắt đầu xuất hiện những vết nhăn nheo.

Gia Mỹ ôm lấy bà Loan, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống. Cô hiểu nỗi đau khi mất đi người thân kinh khủng tới cỡ nào, giống như bị người ta khoét một nhát thật sâu vào ngực trái, rồi tàn nhẫn lấy đi trái tim khiến thân thể người đó trở nên trống rỗng, vô hồn.

"Nhất định sẽ có kì tích, nhất định sẽ có kì tích!" Gia Mỹ lẩm bẩm bên tai bà Loan như một lời thần chú để khiến bà an tâm.

Ông Tuấn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Sau một ngày hôn mê cuối cùng đã bắt đầu có ý thức trở lại. Nhìn qua cửa kính thấy bố đã tỉnh Phương Linh liền lập tức xin cô y tá cho cô vào thăm.

"Chỉ được một người vào mà thôi, quá nhiều người vào sẽ khiến bệnh nhân khó thở."

"Con vào đi, Linh." Bà Loan đứng bên cạnh giọng khàn khàn nói.

Phương Linh nhìn mẹ một chút rồi mở cửa đi vào.

Đi đến bên cạnh giường bố, cô ngồi thụp xuống nắm lấy bàn tay chằng chịt vết kim tiêm của ông.

"Bố, bố ổn chứ? Có đau ở đâu không?"

Ông Tuấn lắc lắc đầu, không thể nói được vì trên mặt vẫn còn đang đeo ống thở.

"Bác sĩ nói bố chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một chút nữa thì có thể xuất viện rồi." Phương Linh khẽ cười nói với bố.

Ông Tuấn yếu ớt nâng tay lên chỉ chỉ vào ống thở, ra hiệu cho cô gỡ nó ra.

Phương Linh do dự một chút rồi gỡ ống thở ra cho bố, rồi cô lại nhìn lên máy đo nhịp tim thấy nó vẫn bình ổn mới yên tâm.

"Linh, bố biết...mình không....thể sống được bao lâu...đừng lo cho bố nữa...lo cho bản thân mình đi con..." Giọng ông Tuấn khàn khàn.

Đứa con gái này của ông trước giờ ông luôn nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng bắt cô phải làm việc nặng nhọc. Vậy mà vì bệnh của ông mà cô phải chạy đôn chạy đáo, lo cho ông, chăm sóc cho ông. Chỉ với thời gian ngắn ngủi mà nhìn cô gầy gò đi rất nhiều, nhìn con gái như vậy ông thật sự rất xót xa.

"Con có thể tự lo cho mình được, cũng có thể chăm sóc cho bố. Chỉ cần bố khỏe mạnh là được." Phương Linh đỏ mắt nói, nắm tay bố càng chặt.

"Bố thấy Tuấn Kiệt cũng đáng gửi gắm lắm con, sao con không thử mở lòng với cậu ấy....tâm nguyện cuối cùng của bố...chính là nhìn thấy con....lập gia đình."

Ông Tuấn để tay tóc cô vuốt ve giống như hồi cô còn nhỏ. Đây là tâm nguyện cuối cùng, cũng là duy nhất của ông.

"Bố...."

Phương Linh còn chưa kịp nói hết ông Tuấn đã ngắt lời cô.

"Đó là tâm nguyện cuối cùng của bố...nếu không dù có chết bố cũng không thể nhắm mắt."

Ông chính là sợ con gái chịu thiệt thòi. Ở bên cạnh một người tài giỏi dù hiện tại người ta có yêu con gái ông thế nào thì sau này nhất định cũng sẽ bị coi thường. Môn đăng hộ đối cũng là điều rất quan trọng, dù xã hội bây giờ hiện đại nhưng những suy nghĩ cổ hủ chắc chắn vẫn sẽ còn.

Thà lấy một người bình thường sống một cuộc đời an nhiên, còn hơn lấy một người chồng giàu có tài giỏi nhưng lại sống trong những ngày tháng bị ủy khuất, bị coi thường.

Đừng trách ông lo xa, là ông sợ bản thân sẽ không thể lo cho cô được nữa. Nỗi lòng của người cha chỉ có trời mới thấu.

Đi ra khỏi phòng bệnh, mẹ cô đã không còn ở bên ngoài nữa, có lẽ đã được Gia Mỹ đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi. Lúc này cả hành lang dài sâu hun hút chỉ còn mình cô và Tuấn Kiệt.

" Bác trai không sao chứ?" Nhìn vẻ mặt phờ phạc như người mất hồn của cô khiến Tuấn Kiệt lo lắng.

Phương Linh chỉ nhìn Tuấn Kiệt, không trả lời.

"Linh, trên mặt mình dính gì sao?" Tuấn Kiệt vô thức đưa tay lên sờ mặt mình. Không có gì cả, vậy tại sao cô lại nhìn anh ta chằm chằm như vậy.

"Kiệt" Phương Linh đột nhiên gọi tên Tuấn Kiệt.

"Ừ?"

Phương Linh im lặng một hồi lâu. Bàn tay nhỏ buông thõng hai bên đã sớm nắm chặt lại, giống như đã đưa ra quyết định.

"Chúng ta kết hôn đi."