Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 143: Anh có yêu em không?



“Không có gì, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ấy mà, không có gì quan trọng cả. Em ra ngoài thấy mọi thứ thế nào? Vẫn ổn chứ?”

Thật ra hắn hỏi như vậy là thừa, người chưa từng vào tù bao giờ làm sao có thể hiểu nổi trải nghiệm của kẻ đã từng vào tù ra tội, lại còn là ngồi tù vì tội danh cố ý giết người như Dương. Chị ta lắc đầu, nói:

“Không ổn lắm. Mới bước ra ngoài tất nhiên em rất vui, rất hi vọng vào cuộc sống mới. Nhưng sau đó lại cảm thấy hoang mang vì tương lai mờ mịt quá, cảm thấy mặt trời rực rỡ bên ngoài quá chói mắt, sự nhiệt tình quan tâm của mọi người cũng khiến em chẳng biết phải làm sao… Chắc là vì lâu rồi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Em nghĩ là sẽ sớm ổn thôi… Nếu có một người giúp em thích ứng với cuộc sống mới thì tốt biết mấy…”

Chị ta ngập ngừng để ngỏ. Nhưng đều là người thông minh, tất nhiên hắn hiểu câu chuyện này đang chuẩn bị đá đưa đến vấn đề gì, bèn cười cười, chuyển sang hướng khác.

“Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, mọi người đều sẵn sàng giúp đỡ em mà…”

Có điều chị ta không chấp nhận để hắn bỏ qua vấn đề này như vậy. Cũng phải, sớm muộn cũng phải nói cho rõ ràng thôi, chị ta đã đợi mấy năm, chẳng có lý do gì để bắt chị ta đợi lâu hơn nữa cả.

“Anh biết ý em không phải như vậy. Người em muốn là anh, trước giờ vẫn chỉ có một mình anh thôi. Cả hai chúng ta đều biết, nếu không có những chuyện ngoài ý muốn này thì bây giờ chúng ta đã thành vợ chồng và sống rất hạnh phúc rồi. Bây giờ em muốn anh tiếp tục đồng hành với em, chắc chắn anh sẽ đồng ý mà, đúng không?”

Chị ta hỏi thẳng như vậy đẩy hắn vào tình thế khó xử, hắn đâu thể nói với chị ta “anh đã yêu em gái của em, và đã kết hôn với cô ấy, nên chúng ta giữ khoảng cách thì hơn”, đâu thể nói như vậy được.

Chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt điển trai của hắn, thấy thần sắc có vẻ bối rối, chị ta cúi đầu.

“Em biết bây giờ em không thể so sánh với rất nhiều cô gái ngoài kia, hay là chính em ngày trước. Nhưng điều duy nhất em quan tâm hiện tại, là anh có còn yêu em nữa không?”

Hắn nhìn chị ta, ngập ngừng: “Anh…”, sau đó không nói thêm được gì nữa.

Dường như bị thái độ của hắn làm cho sốt ruột, chị ta kéo tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẫm, hỏi từng chữ rành rọt:

“Anh có yêu em không? Em lấy tư cách là một người con gái luôn luôn yêu anh để hỏi, anh có còn yêu em nữa không?”

Hắn bối rối cúi đầu, rồi thở dài, dùng một động tác xảo diệu tránh thoát bàn tay của chị ta. Đưa tay lên vỗ vỗ bờ vai mỏng manh, động tác thân mật như một người bạn tốt, ánh mắt cũng mang theo trìu mến và khó xử.

“Việc em cần làm bây giờ là nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, vạch ra kế hoạch cho tương lai. Những chuyện khác đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Nói rồi xin phép ra về vì có việc gì đó gấp gáp.

Nhìn bóng lưng hắn chạy đi, giống như thoát khỏi chị ta là thoát khỏi nanh vuốt của quái vật, chị ta không khỏi tức đến nghiến răng, hai tròng mắt tối tăm không rõ.

Móng tay chỉ mới dài ra vài milimet, vì nắm tay quá chặt mà đâm vào da thịt mềm mại, chị ta cũng không mảy may để ý. Thứ duy nhất thu hút sự chú ý của chị ta, chính là thái độ trốn tránh của người đàn ông vừa rời đi.

“Các người hay lắm, để rồi xem, xem ai có thể cướp được vật sở hữu của tôi.”

Chị ta biết hắn chưa hẳn đã hoàn toàn dứt bỏ tình cảm với chị ta, cũng chưa thẳng thắn với Tâm, tức là chị ta vẫn còn cơ hội. Lợi dụng tâm lý không muốn làm chị ta tổn thương của hắn, rất nhiều chuyện có thể lặng lẽ tác động được. Đây mới là “kế hoạch cho tương lai” mà chị ta muốn lập, phải lập một cách kĩ càng tỉ mỉ.

Bữa tiệc nho nhỏ chào mừng Dương trở về không có sự tồn tại của Tâm và Hoàng trái lại càng thêm thân mật và ấm cúng. Nhìn qua, chắc hẳn mọi người đều nghĩ Dương mới thật sự là con gái ruột của bà Vân.

Mản đêm buông xuống, cả thành phố đèn đường mờ mịt. Dương đứng trên ban công biệt thự nhà họ Tô, phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi ánh đèn của cuộc sống về đêm đang bắt đầu chớp nháy. Trên tay chị ta cầm một ly rượu vang đỏ, chất lỏng đỏ thuần kề sát bên môi, mang theo vẻ quyến rũ không nói nên lời.

“Reeng… reeng…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí tuyệt diệu đã lâu không được thưởng thức. Ngón tay trắng muốt thả chiếc ly xuống bệ cửa sổ, chị ta thong thả đến bên giường, cầm lấy điện thoại, biếng nhác “alo” một tiếng.

Đầu dây bên kia, người gọi tới có vẻ hơi sốt sắng.

“Dương à, cậu đang ở đâu vậy?”

Là Yến, cô bạn thân của chị ta, không biết cố ta lại nghe ngóng được tin tức gì cần người chia sẻ.

“Tớ đây, lâu rồi không gặp cậu nhỉ. Hiện tại tớ vẫn đang ở nhà, hôm nào rảnh cậu qua đây chơi nhé.”

Chị ta chẳng vội vã hỏi han cô ta đang muốn nói chuyện gì, mà giống như vô số cặp bạn thân lâu ngày không gặp khác, muốn hẹn bạn qua nhà mình chơi nên ngỏ lời mời.

Yến thì không được bình tĩnh như vậy, cô ta luôn ghét nhất là cái dáng vè bình chân như vại đó của Dương, để cho tất cả mọi người đều sốt sắng thay chị ta, cuối cùng chị ta chẳng cần làm gì, vẫn có lợi về mình và mang tiếng thơm dịu dàng bao dung hiểu chuyện.

“Cậu đã ra t… à đã trở về rồi, thì mau mau nghĩ cách chia rẽ đôi gian phụ dâm phụ kia đi, để con hồ ly tinh kia ly hôn với Hoàng, cậu mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành Lục phu nhân.”

Dương cười khẩy, đặt điện thoại lên bệ cửa sổ, bật loa ngoài. Bàn tay lại lần nữa cầm ly rượu lên. Tưởng cô ta định nói gì, nếu chỉ là chuyện này thì thật quá sức nhạt nhẽo. Ly gián quan hệ giữa Hoàng và Tâm, chị ta sẽ làm, nhưng kể cả việc đó hay việc chị ta trở lại bên cạnh Hoàng, Yến chỉ là bạn thân của chị ta, làm gì có tư cách để xen vào chứ.

“Những chuyện này cậu không cần lo lắng, tớ đều sẽ có sắp xếp của riêng mình. Chúng ta là bạn thân, tớ biết cậu lo cho tớ, nhưng yên tâm đi, tớ tin vào tình cảm của anh Hoàng.”

Yến phải khó khăn lắm mới ngăn được bản thân phun ra mấy lời cười nhạo Dương. Chị ta nghĩ rằng chị ta vẫn là đại tiểu thư nhà họ Tô nghìn người ao ước ngày trước sao? Đừng nói nhà họ Tô hiện tại đã không còn phong quang vô hạn, khiến cho địa vị của chị ta trong giới thượng lưu không còn như trước, chính bản thân chị ta lại còn vào tù ra tội.

Lấy thứ gì để tự tin khẳng định tình cảm của Hoàng? Con người đều thực dụng, so sánh ra, đến em gái của Dương cũng tốt hơn chị ta không biết bao nhiêu lần.

“Vậy thì tốt, mong rằng anh ấy đáng tin đúng như lời cậu nói.” Tất nhiên Yến lựa chọn sẽ nói lời hay, chứ chẳng đời nào nói ra suy nghĩ thật của mình.

Sau đó, câu chuyện mới dần dần đi vào trọng điểm.

“Cậu gọi cho tớ vào giờ này, chắc không phải chỉ để nói mấy lời vô thưởng vô phạt đúng không?”

Tất nhiên là như vậy, Yến nói nhỏ hơn, giọng thầm thì khe khẽ như sợ có ai đó phát hiện:

“Ừ, tớ thật sự có việc quan trọng cần nói cho cậu biết. Nghe này, em trai của người cậu giết…”

Chưa nói dứt lời, Dương đã vội váng quát “từ từ đã”, bàn tay run run ấn vào nút tắt loa ngoài, cầm điện thoại lên kề sát tai.

“Cậu nói tiếp đi.”

Yến “ừm” một tiếng, tiếp tục câu nói vừa rồi dang dở.

“Tớ nghe ngóng được một tin, đó là, em trai của người cậu giết đang ráo riết tìm cậu khắp nơi đó. Sớm không tìm muộn không tìm, lại căn đúng thời gian cậu mới trở về, chắc chắn là có ý đồ xấu rồi. Thời gian này cậu phải hết sức cẩn thận đấy.”

Tin tức này thì quả thực là vô cùng có giá trị đối với chị ta. Sau khi nói xong, Yến cũng vội vàng tắt máy không tiếp tục trò chuyện nữa. Dương cũng một hơi uống xong ly rượu, chốt kĩ lại cửa sổ và cửa chính, rồi lên giường nằm.

Chị ta nằm trên giường, trằn trọc mãi chẳng tài nào ngủ nổi. Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của người đàn ông kia khi hấp hối. Bàn tay chị ta run rẩy túm chặt chăn, kéo lên quá đầu, trên mặt đầy mồ hôi cũng nhất định không thả chăn ra.

Chị ta sợ vào tù, nhưng càng sợ một ngày nào đó, cái xác lạnh lẽo đó sẽ là chị ta.

Trái ngược với tình cảnh của Dương ở nhà họ Tô, lúc này Tâm đang chìm trong mộng đẹp. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại đánh thức cô. Quờ quạngtay tìm điện thoại bên gối đầu, cô ngáp một cái.

“Alo, ai vậy ạ? Sao lại gọi giờ này đấy ạ?”

Giọng nữ quen thuộc vang lên, ngay lập tức cô nhận ra người gọi tới là chị mình. Lo chị đã xảy ra chuyện gì bất trắc, cơn buồn ngủ của cô bị kéo đi hơn nửa.

“Chị, có chuyện gì vậy chị? Đừng làm em sợ mà.”

Nghe thấy giọng người khác, thật thần kì, Dương lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng chị ta chẳng thể nói ra sự thật rằng mình đang sợ bị người nhà nạn nhân báo thù, chỉ có thể tìm lý do khác lấp liếm cho qua chuyện.

“À, chị muốn bảo em ngày mai về nhà, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm bố. Chị vừa mới nhớ ra chuyện quan trọng nên gọi cho em ngay, không làm phiền em đấy chứ?”

Đương nhiên Tâm không thể từ chối lý do hoàn toàn vô cùng chính đáng của cuộc điện thoại này. Nghĩ tới người bố thân sinh của mình, cô không nhịn được thở dài một hơi, nhưng vẫn đồng ý lời đề nghị của chị gái.

“Vâng, không sao, ngày mai em cũng rảnh thôi. Để tầm tám giờ em qua nhé, rồi chúng ta cùng đi.”

Hai người nhanh chóng chốt được lịch hẹn, sau đó tắt máy, ai nấy lại tự nằm xuống giường, người tiếp tục giác ngủ ngon, người lại trằn trọc khó ngủ.

Dạo gần đây Tâm ngủ rất nhiều, lúc nào cũng có cảm giác thèm ngủ, nhưng cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đơn thuần là mệt mỏi, hoặc gần đây cuộc sống nhàn nhã nên sinh ra lười biếng.

Đúng tám giờ sang ngày hôm sau, cô đã có mặt ở nhà họ Tô, chờ một lúc mới thấy Dương lững thững đi xuống.

“Xin lỗi em, đêm qua chị hơi mất ngủ. Có phải chờ lâu không?”

Không phải chỉ là hơi mất ngủ, cả đêm qua, gần như Dương không ngủ được phút nào. Giờ này xuất hiện trước mắt em gái với bộ dáng dở sống dở chết, hai quầng mắt đen thui, sắc mặt nhợt nhạt.

Tâm quan tâm hỏi han chị gái:

“Nếu chị mệt quá thì chúng ta nghỉ ngơi, để đến chiều đi cũng được.”

Nói thì nói vậy, nhưng Dương vẫn nhất quyết muốn đi thăm bố ngay lập tức, cô cũng chẳng có cách nào khác ngoài đồng ý cùng đi với chị ta.