Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 150: Xa cách



Sự săn sóc quan tâm trong mắt cô có phần thái quá vẫn tiếp diễn cho đến khi tới nhà hàng. Hắn mở cửa xe cho cô, giúp cô thắt dây an toàn, đi thật chậm rãi, tới nơi lại giúp cô tháo dây an toàn, mở cửa xe để cô đi ra ngoài.

Tưởng rằng ra khỏi nhà, hắn sẽ bớt đi một chút, nhưng hắn vẫn đưa tay đỡ phía sau lưng cô, tư thế bảo vệ như đối đãi với một thứ đồ quý dễ vỡ nào đó.

“Anh không cần phải như vậy đâu.”

Quá quan tâm săn sóc hoàn toàn không giống với hắn thường ngày, cô cũng cảm thấy không quen lắm.

“Tôi chỉ muốn chăm sóc em thật tốt.”

Nghe hắn nói vậy, cô đã biết mình có từ chối hay phản đối cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thôi vậy, hắn muốn thì cứ để cho hắn làm.

“Em muốn ăn gì? Cứ chọn những thứ em thích đi, tôi thế nào cũng được.”

Một bữa cơm trôi qua hết sức nhẹ nhàng nếu không có sự chăm sóc khiến cô hơi áp lực từ hắn. Nghĩ tới thời gian ba tháng tiếp theo vẫn phải sống trong cảnh này, cô lặng lẽ thở dài, thầm hận bản thân không cẩn thận để lộ ra sự tồn tại của đứa bé.

Thật sự vô cùng hoài niệm quãng thời gian trước đó, tuy hai người có tiếp xúc với nhau nhưng cũng chỉ ở mức độ vừa phải, không đến mức như thế này.

“Em ăn no chưa? Nếu được rồi thì đợi tôi đi thanh toán.”

Cô gật đầu, thấy hắn định đứng lên, lại đứng lên theo, nói:

“Cùng đi đi, anh khỏi phải mất công quay lại lần nữa.”

Nếu là hắn của ngày trước, kết thúc bữa cơm sẽ kệ cô muốn đi đâu làm gì tùy cô, nhưng hắn hiện tại chỉ hận không thể bắt cô cả ngày ngồi im một chỗ. Nên mới có loại suy nghĩ để cô ở lại bàn ăn đợi hắn đi thanh toán trở về rồi cùng đi.

Nên ngồi thì ngồi, nên nằm thì nằm, không cần đứng thì tuyệt đối không đứng. Đó là suy nghĩ của hắn về trạng thái hoạt động nên có của phụ nữ mang thai.

“Bên kia có con đường cạnh bờ sông. Hôm nay thời tiết rất đẹp, em có muốn ra đó đi dạo một lúc không?”

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Thời tiết hôm nay quả thực rất đẹp, gió nhẹ nhàng, không mưa không nắng.

“Được.”

Hắn thấy cô gật đầu thì lại mỉm cười dịu dàng, lần nữa đưa một tay ra đỡ sau lưng cô, tiến về phía con đường nhỏ cạnh bờ sồng.

Đi được vài bước, cô trộm liếc nhìn khuôn mặt hắn, hơi ngạc nhiên vì trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại là nụ cười có phần hơi… ngây ngô, giống như đứa trẻ đòi được kẹo vậy.

“Anh cười cái gì vậy?”

Nhìn hắn, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút hương vị ngọt ngào. Hắn mím môi cười, đường nhìn dời xuống phần bụng vẫn đang bằng phẳng của cô.

“Tôi rất vui, cuối cùng chúng ta cũng có em bé rồi. Không uổng công tôi cố gắng bao lâu nay.”

Hắn đã ngóng đợi đứa trẻ này quá lâu, quá lâu rồi, không chỉ vì nó là đứa con đầu tiên của hắn, rất có khả năng là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, mà còn là vì… đó là con của hắn và cô.

Thật kì diệu, bụng cô vẫn còn bằng phẳng như vậy, nhưng trong đó lại có một sinh mệnh mới lớn lên từng ngày, chẳng mấy chốc sẽ ra ngoài, rồi biết khóc, biết cười, biết nói chuyện.

Bé con chưa được sinh ra mà hắn đã thấy tình cha dâng tràn rồi, có lẽ đây chính là sức mạnh gắn kết của huyết thống.

“Anh có biết sáng nay người hẹn tôi tới khách sạn Melian là ai không?”

Đột nhiên cô chuyển chủ đề sang chuyện khác, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, có cảm giác cô đang muốn nói gì đó.

Cô tiếp tục nói: “Là chị Dương. Chúng ta đã có con với nhau, đúng, không sai, nhưng anh định làm thế nào với chị Dương đây? Chị ấy đã chịu nhiều đau khổ lắm rồi. Bao giờ chúng ta mới xử lý chuyện ly hôn để chị ấy có được hạnh phúc của mình, anh cũng được ở bên người mà anh luôn quan tâm.”

Hắn thở dài, lại là chuyện này. Hắn chưa bao giờ khó chịu khi nhắc tới Dương như lúc này. Trong lòng cô, hắn và Dương mới là một đôi trời sinh, nếu cô ở bên hắn, sẽ là người thứ ba xen vào tình cảm của chị gái và anh rể.

“Đừng nói vậy. Hơn ai hết, tôi rất muốn cô ấy có được hạnh phúc của riêng mình, vì ít nhiều gì chúng tôi cũng từng có một đoạn đường đi cạnh bên nhau. Nhưng hạnh phúc của cô ấy thì cô ấy phải tự mình tìm kiếm, đâu thể tìm trên người tôi được.”

Ý của hắn là gì? Cô có chút không hiểu, đôi mắt nâu sáng ngước lên nhìn hắn.

Hắn chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô, nói tiếp:

“Ý tôi là, tôi sẽ không đến với cô ấy. Vợ của tôi chỉ có thể là em, Tô Thanh Tâm, cho dù là Tô Thùy Dương hay là Tô gì đó khác, tôi cũng không thể kết hôn với họ được. Vì tôi chỉ chấp nhận một người vợ duy nhất là em, nhà họ Lục chúng tôi cũng chỉ chấp nhận một người con dâu là em thôi. Nếu không phải là em, cũng tuyệt đối không thể là người khác.”

Lời nói của hắn hết sức khẩn thiết và chân thành, nhưng cô lại không dám tin tưởng. Cô sợ mình sẽ ngây ngô tin tưởng vào tình cảm của hắn, để rồi lại lần nữa sai lầm, lỡ bước chân vào vực sâu không lối thoát.

Mười năm yêu hắn đã là quá đủ những đau khổ, đắng cay cho một cuộc đời. Sau này cô không muốn yêu đương mãnh liệt như vậy nữa, chỉ mong có thể cùng con sống một cuộc đời bình dị an ổn. Những yêu đương hận thù của hắn, cô không muốn tin, cũng không dám tin.

“Tin tưởng tôi một lần, được không?”

Hắn hướng về phía cô hỏi, nhưng hành động tiếp theo của cô đã thay cho câu trả lời. Cô bước một bước nhỏ, cách xa khỏi hắn một chút.

Thở dài, hắn biết là cô đâu thể dễ dàng tin tưởng tình cảm của hắn như vậy. Tuy hơi thất vọng nhưng phản ứng của cô cũng nằm trong dự kiến, nên hắn không nói gì thêm nữa, chỉ tiếp tục sóng vai với cô đi dạo thêm một lúc, rồi cùng trở về.

Trên đường về, hắn đột ngột dừng xe lại ven đường, bước xuống.

“Anh làm gì vậy?”

Hình như người vừa xuống xe không nghe thấy cô nói gì, hắn đang bận rộn trả giá với người bán cây cảnh ven đường. Đủ loại cây cối, hoa cỏ hình thù bình thường hoặc kì dị, nhưng tầm mắt cô lại chỉ khóa lại ở chậu hoa nhài bày trong góc.

Ôm chậu hoa nhài mục tiêu của cô để ở hàng ghế sau, khi hắn lần nữa mở cửa xe ngồi vào trong thì cô cũng không còn thắc mắc nữa. Xem ra cô đã nhớ tới chuyện chính mình đề nghị trồng nhiều hoa nhài hơn.

Chiếc xe vững vàng dừng lại ở garage, hắn rất tự nhiên giúp cô mở cửa xe, đỡ người xuống, rồi mới mở cửa ghế sau, bê chậu hoa nhài ra ngoài.

“Em mệt thì lên phòng nghỉ đi, tôi đi xới đất trồng cây.”. harry potter fanfic

Cô lắc đầu. Nằm nghỉ quá nhiều cũng không tốt, cô chỉ là mang thai chứ đâu phải sức khỏe có vấn đề gì, vận động hợp lý, sau này em bé sinh ra cũng khỏe mạnh hơn.

“Tôi đến giúp anh trồng cây.”

Nói thì nói vậy, chứ đời nào hắn để cô đụng tay vào thứ gì, tất cả mọi việc đều tự mình làm từ đầu tới cuối.

Đào hố, lót một lớp phân bên dưới, xé màng nilon bên ngoài gốc cây, đặt cây vào hố, lấp đất, lèn chặt rồi tưới nước. Một chuỗi hành động liên tục, trông hắn trồng cây thành thạo như đã thực hiện thao tác này vô số lần.

“Anh đã từng làm việc này rồi à? Nhìn anh làm rất thành thạo, không giống lần đầu.” Tay kéo kéo vành mũ hắn bắt đội trên đầu, cô hỏi.

Hắn cười gật đầu với cô, vừa rửa tay dưới vòi nước vừa trả lời:

“Ngày bé ở cùng ông bà, ông nội rất thích trồng cây, nên tôi cũng học được một chút. Đến giờ thỉnh thoảng về nhà cũ, thấy ông đang trồng cây tôi cũng sẽ giúp.”

Vừa nhìn đã biết loại thao tác này là nhiều năm làm trợ thủ cho ông tôi luyện ra. Hôm nay cô lại biết thêm một mặt về con người hắn. Hắn bây giờ, so với hình tượng thế gia công tử cao quý mười đầu ngón tay không dính nước thì sinh động và đời thường hơn nhiều lắm.

“Nắng lên rồi, chúng ta vào nhà thôi. Mũ nón không ăn thua đâu, vào nhà không lại ốm ra đấy.”

Cô theo lời hắn đi vào nhà, lại bị hắn ép uống một cốc sữa rồi đuổi lên phòng đi ngủ.

“Giờ là giờ nghỉ trưa, em không lên phòng ngủ thì định ra ngoài bêu nắng hay gì?”

Vốn tưởng rằng không dễ đi vào giấc ngủ, không ngờ vừa đặt mình xuống giường chưa bao lâu, hô hấp của cô đã trở nên đều đều, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh. Cô nhắm mắt lại, ngủ.

Hắn thấy cô đã nhắm mắt ngủ thì cũng ngồi xuống bên cạnh, tựa lưng vào thành giường, lôi điện thoại ra nhàm chán lướt web.

Công việc của ngày hôm nay đã xử lý gần như xong hết, hiện tại hắn chỉ cần check mail của trợ lý báo cáo tiến độ một số dự án quan trọng. Dùng tốc độ nhanh nhất xem qua toàn bộ mail, hồi âm từng cái một, sau đó hắn không có việc gì làm, bắt đầu tìm kiếm linh tinh.

Từ khóa tìm kiếm dần dần chuyển sang “biểu hiện mang thai”, “dinh dưỡng cho bà bầu”, “nuôi dạy em bé”.

Khi cô mở đôi mắt kèm nhèm chưa tỉnh ngủ hắn ra, nhổm dậy, thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại của hắn đang hiển thị một bài viết có tiêu đề “Mang thai lần đầu cần lưu ý”. Một tên đàn ông thân cao thước tám như hắn còn xem rất say sưa.

“Anh xem gì vậy?”

Hắn mải đọc đến mức không hề phát hiện ra cô đã thức dậy, nghe thấy cô bất thình lình lên tiếng thì giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống.

“Tôi xem những điều chúng ta cần lưu ý, đây là lần đầu tôi có vợ mang thai, thật không biết phải làm thế nào.”

Lời nói của hắn khiến cô bật cười. Lần đầu hắn có vợ mang thai, cũng là lần đầu cô mang thai. Chính cô cũng chẳng biết phải làm thế nào mới là tốt nhất cho em bé.

Nhưng cách hắn thản nhiên trả lời như vậy lại làm cô hơi lúng túng, ngượng ngùng, liền đưa tay định tắt màn hình điện thoại của hắn đi.

“Đừng xem nữa.”

Hắn lợi dụng ưu thế tay dài chân dài, không cho cô đụng vào điện thoại, lại còn đưa tay xoa đầu cô một cái:

“Ngoan, phải xem thì mới biết cần lưu ý những gì, tốt cho em, cũng là tốt cho con chúng ta nữa. Em không muốn cả tôi và em trở thành những ông bố bà mẹ thiếu kiến thức chứ?”

Cô bĩu môi, cũng biết là cần tham khảo thông tin từ nhiều nguồn chính thống, nhưng cô cũng có thể tự mình tìm hiểu.

“Tự tôi có thể xem được, anh đừng xem nữa.”

Nào ngờ hắn lại đúng lý hợp tình mà phản bác ý kiến của cô:

“Điện thoại có bức xạ của sóng điện từ, sử dụng điện thoại quá nhiều không tốt cho phụ nữ mang thai. Em vẫn nên dùng điện thoại và laptop ít thôi, những thứ này để tôi xem là được rồi.”

Dù sao hai chúng ta, ai xem cũng như nhau.