Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 158: Nhắc nhở thiện ý



“Alo, sao lại gọi cho tôi thế này? Muốn trả lời thì nhắn cho tôi một cái tin là được rồi, không cần đặc biệt gọi điện thoại đâu.”

Huy vẫn giọng điệu ngả ngớn thường ngày, vừa mở miệng đã trêu ghẹo cô. Chẳng qua hiện tại cô chẳng có tâm tình gì mà trêu chọc lại cậu ta.

Ngồi trong đồn cảnh sát một lúc, cũng đã bình tâm lại, nhưng chuyện xảy đến quá đột nhiên làm cô không nhịn được suy nghĩ nhiều. Là ai đi theo cô? Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay thực sự có ý đồ gì? Cô chẳng gây thù chuốc oán với ai, nếu có cũng chỉ là thời gian gần đây quyết định ở bên Hoàng nên xung đột lợi ích với Dương.

Dù sao đi nữa cô cũng không tin Dương có thể làm ra chuyện gì đó bất lợi với cô. Hai người tốt xấu gì cũng là chị em suốt hơn hai mươi năm, chị ta còn từng là người luôn luôn đứng phía trước che chở cho cô nữa.

“Tôi đang ở đồn cảnh sát, cậu có thể đến đây đón tôi được không?”

Vừa nghe thấy cô nhắc đến ba chữ “đồn cảnh sát”, Huy sốt ruột hỏi dồn:

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Có ai gây bất lợi cho chị à?”

Phản ứng của người bình thường khi người thân của mình nói đang ở đồn cảnh sát, sẽ là nghi ngờ người thân làm gì trái pháp luật để bị bắt về đồn. Còn Huy lại hỏi cô đã gặp phải chuyện gì mà cần tìm đến sự che chở của cơ quan chấp pháp.

“Cũng không có gì nghiêm trọng, ít nhất hiện tại tôi vẫn còn lành lặn an toàn ngồi ở đây. Cậu mau đến đi, rồi tôi sẽ kể lại cho cậu nghe toàn bộ sự việc.”

Biết rằng cô không sao, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nói sẽ đến ngay.

Nói sẽ đến ngay thật sự là đến ngay theo đúng nghĩa đen. Chỉ qua mười mấy phút, chiếc xe thể thao đỏ rực đã dừng lại ngay trước cổng của đồn cảnh sát. Từ trên xe, một người bước xuống, vội vàng chạy vào trong.

“Chị không sao chứ?”

Ban nãy cô đã nói là không sao, nhưng vẫn phải tự mình nhìn qua thì mới yên tâm được. Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, xác nhận người vẫn hoàn toàn lành lặn mới nói:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cô bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.

“Sáng nay tôi tới bệnh viện thăm bố tôi, lúc về cũng là đi taxi, thì lại thấy một chiếc xe màu đen bám theo. Tài xế taxi lo lắng nên đưa tôi đến đây.”

Cũng may mà có tài xế taxi giàu kinh nghiệm mới nghĩ tới chuyện đưa người đến đồn cảnh sát. “Một chiếc xe bám theo từ bệnh viện”, hình như cậu ta đã đoán ra được đây là kiệt tác của ai.

Chỉ có chị ta mới vừa nham hiểm lại vừa manh động đến như vậy.

“Chị có biết bọn chúng là người của ai không?”

Tất nhiên là cô không biết. Bọn người này chuẩn bị rất đầy đủ, dùng đủ mọi cách để che chắn không cho cô nhìn thấy được bất kì thông tin nào liên quan đến danh tính.

Cô lắc đầu: “Tôi không biết, cũng không nghĩ ra bọn chúng theo đuôi tôi vì lý do gì.”

Trầm ngâm một lát, Huy vẫn quyết định sẽ nói ra với cô suy đoán của mình:

“Đám người đó có thể là người của Tô Thùy Dương.”

Từ trong mắt cô cậu ta có thể đọc được rõ ràng ba chữ “không tin tưởng”. Cô không tin rằng người chị gái mà mình luôn yêu quý và kính trọng sẽ tìm người làm hại mình, đối với cô, mâu thuẫn hiện tại của hai người chưa đủ để chị ta làm như vậy.

Vả lại, một người vừa từ trại giam ra ngoài sẽ càng phải cẩn thận hơn với những chuyện liên quan đến luật pháp. Chắc chị ta sẽ không dính đến việc bất hợp pháp vào lúc này đâu.

“Không thể nào, chị ấy sẽ không làm như vậy.”

Huy cũng biết là chỉ nói như vậy thôi thì cô sẽ không đời nào tin tưởng, vì cái tốt đẹp của Dương đã trở thành tư tưởng thâm căn cố đế trong đầu cô rồi.

“Chị thật sự là… ngu ngốc. Thôi được rồi, coi như tôi nhắc nhở chị vậy thôi. Bọn chúng có thể là người của Tô Thùy Dương, cũng có thể là người của ai đó khác, cũng không loại trừ khả năng chỉ là bọn biến thái thích theo đuôi phụ nữ. Nhưng chị phải cẩn thận với Dương hơn, chị ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”

Chào hỏi mấy đồng chí cảnh sát xong, hai người ra xe đi về.

Ở trong phòng làm việc, sau khi kết thúc cuộc họp thường kì, Hoàng mở điện thoại ra đã thấy có gần chục cuộc gọi nhỡ từ cùng một người. Hắn vừa định gọi lại thì có một cuộc gọi mới đến.

Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe máy, bên đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

“Anh Hoàng, chúng ta có thể nói chuyện được không? Em đang ngồi ở quán cà phê ngay bên dưới công ty anh. Anh xuống đây gặp em đi, không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu.”

Đã từng, giọng nói này đã từng là giọng nói hắn nghe mỗi ngày, mỗi đêm lại cùng hắn đi vào cả giấc mơ. Chủ nhân của giọng nói, từng là người hắn yêu sâu đậm.

Nhưng hiện tại, nghe thấy giọng nói này, nghĩ tới người con gái đó, hắn chỉ còn lại sự mệt mỏi và chán nản.

Người đó không nghe hắn nói gì, cũng chẳng chịu từ bỏ ý định.

“Coi như anh muốn đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ của chúng ta thì cũng phải cho em một cuộc gặp đàng hoàng và một lời giải thích hợp lý chứ. Đúng không? Sau này chúng ta không phải là không bao giờ gặp nhau nữa…”

Hắn thở dài, đành phải đồng ý xuống gặp. Giống như lời chị ta nói, coi như đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ này vậy.

Trong quán cà phê, Dương ngồi ở bàn gần sát cửa kính. Ánh nắng buổi sáng hắt lên ô cửa kính càng làm cho khuôn mặt chị ta như trắng sáng hơn. Không thể phủ nhận, diện mạo của người nhà họ Tô đều rất xuất sắc, đặc biệt là hai cô con gái, mỗi người một vẻ.

Thấy hắn bước vào, chị ta nhoẻn miệng cười, giơ tay lên vẫy. Nhìn chị ta như vậy, hắn có một loại ảo giác thời gian quay ngược. Ngày trước chị ta cũng từng như vậy.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã khác xưa rất nhiều rồi. Hắn ngồi xuống đối diện chị ta, hỏi:

“Em gọi anh ra đây là có chuyện gì muốn nói?”

Chị ta không nghĩ hắn sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy, bàn tay cầm menu đang định đưa sang khựng lại một cái, rồi mới tiếp tục động tác.

“Anh muốn uống gì?”

Hắn gấp quyển menu lại, đặt sang một bên.

“Anh không có nhiều thời gian, còn rất nhiều công việc cần xử lý. Có gì thì em nói luôn đi.”

Vì muốn nghỉ phép với cô nên hắn cần gấp rút xử lý rất nhiều công việc, lịch trình sắp xếp gần như không có kẽ hở, tình trạng này đã kéo dài mấy ngày rồi. Buổi tối muốn về nhà sớm với vợ con, nhưng đợi vợ đi ngủ rồi hắn vẫn còn phải tiếp tục làm việc.

Dương lại hiểu hành động này của hắn thành muốn từ chối chị ta, đành thở dài.

“Không có gì. Em chỉ muốn hỏi hai người bắt đầu từ khi nào.”

Hai bàn tay hắn đan vào nhau, trả lời chị ta:

“Thực ra anh đã có tình cảm với cô ấy từ rất lâu rồi, vẫn luôn tìm cơ hội để nói vưới em, nhưng chưa đến thời cơ thích hợp. Còn cô ấy vẫn không tin tưởng tình cảm của anh, đến mấy hôm trước mới cho anh cơ hội.”

Khi nhắc đến Tâm, trên môi hắn vô thức nở một nụ cười hạnh phúc. Dương âm thầm cắn răng, chỉ với biểu hiện này của hắn, chị ta biết chị ta đã thua thật rồi.

Đàn ông đều là loại người hay thay đổi. Chị ta đã biết không thể trông mong vào thứ gọi là tình yêu đến thiên trường địa cửu, vĩnh viễn với thời gian của đàn ông trên thế giới này.

“Nếu em không có chuyện gì khác thì anh lên làm việc tiếp đây. Dạo gần đây nah rất bận rộn, thông cảm nhé.”

Vừa nói hắn vừa đứng dậy khỏi ghế, tư thế như muốn đi ngay. Chị ta nói không ra lời ngăn cản, đành phải trơ mắt nhìn hắn ra khỏi quán cà phê, đi vào tòa nhà văn phòng bên cạnh.

Về đến phòng làm việc, nhìn điện thoại còn để ở trên bàn, hắn mới sực nhớ ra đang định gọi điện lại cho Tâm.

Lần này lại đến lượt hắn không liên lạc được với cô. Gọi đến lần thứ ba mới có người bắt máy.

“Vừa rồi anh không nghe điện thoại của em. Công việc bận rộn lắm à?”

Câu đầu tiên của cô không phải tra hỏi hắn làm gì ở đâu với ai mà là quan tâm công việc có phải quá bận rộn hay không. Hắn mỉm cười, nghĩ tới cả chục cuộc gọi nhỡ của cô, chắc hẳn là chẳng phải gọi chơi, liền hỏi:

“Cũng tạm, anh vẫn có thể xử lý được. Em vừa gọi cho anh nhiều vậy, là nhớ anh hay là có vấn đề gì?”

Lúc này trong điện thoại, hắn lại nghe loáng thoáng thấy giọng nam rất quen, người đó hỏi: “Ai vậy? Cuối cùng anh ta cũng gọi lại cho chị rồi à? Xuất hiện chẳng đúng lúc gì cả.”

Cô tặng cho người đang lái xe một cái lườm, nói với người trong điện thoại:

“Vừa gặp phải một số chuyện không tốt lắm, nhưng ổn rồi. Bây giờ em đang trên đường về nhà. Anh không cần lo lắng nữa đâu, mọi chuyện đều đã ổn.”

Cô càng nói như vậy hắn lại càng nóng ruột, tiếp tục hỏi:

“Là chuyện gì? Em phải nói cho anh biết chứ, biết đâu lại chưa hoàn toàn xử lý ổn thỏa thì sao.”

Thấy hắn nói cũng có lý, cô đành kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện hôm nay gặp phải, từ khi đến thăm bố cô, xung đột với Dương ở phòng bệnh của bố, đến lúc đi về bị bám đuôi và đến đồn cảnh sát.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vô lực. Khi cô đang sợ hãi vì bị bám đuôi, một mình ngồi trong đồn cảnh sát, run rẩy bấm điện thoại gọi cho hắn, thì hắn lại không xuất hiện. Thầm tự trách bản thân hôm nay vào họp không cầm theo điện thoại, họp xong cũng không gọi lại ngay cho cô.

“Vậy ai là người đang đưa em về? Là Huy đúng không? Sao em lại gặp được cậu ta?”

Nhận được câu trả lời từ cô, đúng lý hợp tình:

“Em không gọi được cho anh, đúng lúc nhận được tin nhắn của Huy nên gọi cho cậu ấy luôn. Là cậu ấy đang đưa em về.”

Hắn không thể phủ nhận, khi cô nói Huy đúng là người đang đưa cô về, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Dựa vào đâu mà cậu ta có thể vừa vặn trùng hợp xuất hiện trước mắt vợ hắn khi cô gặp những chuyện không may chứ? Hết lần này đến lần khác, người kịp thời xuất hiện là cậu ta chứ không phải hắn.

Hít sâu một hơi, cảm giác chực tràn ra khỏi lồng ngực của hắn lúc này, giống như bị đổ một lit nước chanh vào lòng, không có gì ngoài chua xót. Hắn beiét mình đang ghen tị, ghen với một người không liên quan nhưng lại trùng hợp xuất hiện để giúp đỡ cô nhiều hơn một lần.

“Thực ra… anh rất ghen tị với Huy. Lần nào em gặp chuyện không may cậu ta cũng có thể trùng hợp xuất hiện, đến cả tin em mang thai cậu ta cũng biết trước người làm bố là anh.”

Không được, không thể để vợ hắn ở chung với cậu ta quá lâu được, hắn phải về nhà ngay bây giờ.