Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 161: Bị bắt cóc



Bé trai chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn cô, sau đó đột nhiên đôi mắt to tròn ngân ngấn nước. Chớp chớp mắt vài cái, hơi nước đã phủ đầy đôi mắt bé. Không nghĩ là chỉ hỏi một câu đơn giản đã làm bé con phát khóc, cô vội vàng dỗ dành.

“Bé con đừng khóc, đừng khóc. Là cô không tốt. Cô không hỏi nữa nhé, bé con nín khóc đi.”

Bàn tay ngắn ngủn đưa lên quệt nước mắt vào tay áo, bé con dùng giọng sữa ngọng nghịu nói với cô:

“Cháu không tìm thấy bố mẹ. Cô giúp cháu tìm bố mẹ được không? Cháu sợ lắm, tự nhiên không thấy bố mẹ đâu cả.”

Trong ánh mắt trông mong của bé, cô gật đầu, lại hỏi:

“Cháu lạc mất bố mẹ ở đâu?”

Bé con dắt tay cô đi về hướng bãi đỗ xe.

“Ở trong đó, quay đi quay lại đã không thấy bố mẹ đâu cả. Cháu sợ quá, có phải bố mẹ không cần cháu nữa không? Hôm qua mẹ còn nói sẽ mua đồ chơi cho cháu mà.”

Bé con lạc mất bố mẹ ở bãi đỗ xe, chắc giờ này bố mẹ lạc con cũng đang rất gấp gáp muốn tìm lại đứa nhỏ. Cô nắm lấy bàn tay của bé con, yên lặng tiếp thêm dũng khí cho bé.

“Chắc bố mẹ đang đi tìm bé con thôi, không có chuyện không cần cháu nữa đâu…”

Vừa dịu giọng an ủi, cô vừa đi theo bé con vào bãi đỗ xe, muốn xem xét một chút để giúp bé tìm lại bố mẹ. Nếu may mắn, có thể còn gặp bố mẹ bé đang tìm con ở trong đó.

Trong bãi đỗ xe quả nhiên có một đôi nam nữ đang vừa đi vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh như tìm người. Thấy một người lớn xa lạ dắt tay bé con đi vào bãi đỗ xe, người phụ nữ lập tức chạy tới ôm chầm lấy đứa trẻ. Người đàn ông tướng mạo bình thường cũng ngay lập tức chạy theo sau.

“Con ơi, con đi đâu để bố mẹ tìm mãi thế này?” Trong lúc vui sướng vì tìm lại được con, người phụ nữ vẫn không quên quay sang cô nói cảm ơn: “Cảm ơn cô nhiều lắm, hai chúng tôi chỉ có một đứa con này, nếu nó có mệnh hệ gì, tôi sẽ sống không nổi.”

Cô mỉm cười với người phụ nữ, thẩm cảm thán cặp vợ chồng ngoại hình bình thường thế này lại sinh ra được một bé con xinh đẹp như vậy. Sau này em bé của cô và Hoàng không biết sẽ thế nào đây?

“Không có gì, chuyện…”

Lời nói còn chưa hết, cô đã bị một chiếc khăn có mùi rất lạ bịt vào miệng. Thì ra người đàn ông nhìn như thành thật đã lợi dụng lúc cô không để ý vòng ra sau lưng khống chế cô. Chỉ kịp nhận ra tất cả chỉ là một màn kịch, rất nhanh cô đã mất đi tri giác.

“Anh Hiển, cần em giúp gì không?”

Cô gái này không biết gã, nhưng gã thì biết cô, không chỉ như vậy, hắn còn đã hai lần suýt nữa thành công làm hại cô. Một lần ở khách sạn Melian, một lần bám theo cô ở trên đường vào tháng trước. Nhếch mép cười, hất hàm ra hiệu cho người đàn bà ôm đứa trẻ con đi.

“Không liên quan đến mày nữa.”

Hai người một lớn một bé vừa đi khỏi, từ trên một chiếc xe màu đen gần đó, một tên đàn ông khác mặt mũi bặm trợn, trên mặt còn có một vết sẹo dài đi xuống, giúp gã mang cô lên xe.

Một người sống sờ sờ cứ như vậy bị hai gã đàn ông thần không biết quỷ không hay đưa ra khỏi nội thành.

Một quán cà phê ở đâu đó trong thành phố, có một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau. Khung cảnh lãng mạn, trai xinh gái đẹp. Chẳng qua, không khí giữa hai người không hề có chút lãng mạn nào, trái lại còn có một chút xung đột.

“Cậu còn dám nói là cậu không có hứng thú gì với nó không? Tôi thấy cậu bị hứng thú che mờ mắt rồi thì có. Lúc nào cũng giúp đỡ nó, lại còn năm lần bảy lượt phá hoại kế hoạch của tôi. Cậu còn như vậy thêm một lần nữa thì đừng có trách tôi.”

Dương nhìn chằm chằm vào người đối diện, tròng mắt tóe ra tia lửa. Nếu ánh mắt có thể giết người thì chị ta đã đâm chết người đối diện từ lâu rồi.

Nhưng người đối diện lại chẳng hề bị chị ta đe dọa, ngả người vào lưng ghế, ngả ngớn cười:

“Chị nghĩ chị là ai chứ? Chị có thể làm gì được tôi? Đừng quên, là chính chị cầu xin tôi giúp đỡ, chứ trước giờ tôi chưa từng cùng hội cùng thuyền với chị, càng chưa từng là tay sai của chị. Tự đánh giá mình thì đừng đánh giá quá cao.”

Ngón tay cậu ta gõ gõ xuống mặt bàn.

“Tôi có thể giúp chị tách hai người đó ra, nhưng điều kiện tiên quyết là không gây hại cho cô ấy.”

Dương hừ một tiếng.

“Vậy mà còn nói là không có tình cảm. Nếu cậu muốn nó, thì sau khi xong việc, Hoàng là của tôi, nó là của cậu. Vậy là được rồi chứ gì?”

Cậu ta ngồi thẳng người lên, xoay chiếc cốc trên bàn.

“Hình như chị không có tư cách ra điều kiện cho tôi thì phải. Cuộc chơi này, tôi chưa hoàn toàn đứng về phía chị đâu. Đừng có xâm phạm vào ranh giới của tôi như vậy. Tôi muốn ai, làm thế nào với người đó, chưa đến lượt chị phán xét.”

Sau khi nói xong, không đợi Dương trả lời, cậu ta đã đứng dậy khỏi ghế. Chiếc xe thể thao màu đỏ mang theo cả tâm tình phiền muộn của chủ nhân nó lao vút đi trên đường phố vắng người.

Dương uống nốt phần nước còn lại trong cốc, nhếch mép cười khinh bỉ:

“Quá muộn rồi, để xem ai có thể giúp được nó.”

Một công trường bỏ hoang. Nhà xưởng hoang phế với đám máy móc rỉ sét và cỏ dại mọc kín lối vào. Tiếng cửa sắt kẽo kẹt mở ra rồi khóa lại. Trong không khí đầy thứ mùi ẩm mốc gay mũi.

Tâm mở mắt. Tầm nhìn mông lung phải chớp mắt vài lần mới trở nên rõ ràng. Cô thử cựa quậy, nhưng tay chân đều bị trói, cả người uể oải tê cứng.

Tiếng động từ phía này thu hút sự chú ý của một tên đàn ông đang đứng cách đó không xa. Tên này có dáng người cao lớn, vừa nhìn đã biết là hạng người hung dữ, không chuyện ác nào không làm. Trên mặt gã có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống má.

“Tỉnh rồi à? Cô em đã tỉnh rồi thì cô chị chắc cũng sắp thôi nhỉ?”

Cô nhìn quanh, không rõ đã là mấy giờ, cũng không rõ vị trí ở đâu. Bên cạnh cô, có một người con gái cũng bị trói với tư thế tương tự. Là Dương. Cô hoảng hốt hướng về phía chị ta gọi:

“Chị… chị ơi… chị tỉnh dậy đi…”

Gã đàn ông nhếch mép cười với cô.

“Gọi như vậy thì làm sao người ta dậy được, phải làm như thế này…” Gã vặn vòi nước ở góc nhà, xách một xô nước tới, hất lên mặt Dương: “Như thế này thì người mới tỉnh.”

Đôi mắt của Dương quả nhiên mở ra sau khi bị gã đàn ông hất nước lên mặt. Chị ta co rúm người lại, hoảng sợ.

“Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi? Tôi có tiền, anh thả tôi đi, tôi sẽ cho anh tiền, muốn bao nhiêu cũng được.”

Ánh mắt gã đầy hứng thú nhìn vào khuôn mặt đang hoảng sợ của Dương.

“Cô thì lấy đâu ra tiền? Tô Thùy Dương, tôi biết cô, đại tiểu thư nhà họ Tô, nhưng bây giờ nhà họ Tô các cô cũng không còn tiền nữa rồi.”

Dương nôn nóng ngắt lời gã.

“Nhà chúng tôi không còn tiền nữa, nhưng nhà họ Lục thì có, Lục Huy Hoàng có tiền. Anh mau nói liên hệ với anh ấy, tôi sẽ bảo anh ấy mang tiền đến đây.”

Hứng thú trong mắt gã càng đậm hơn.

“Vợ của Lục Huy Hoàng còn chưa nói gì, mà cô đã vội vàng nhắc tới hắn rồi.” Sau lại quay sang cười nhạo Tâm: “Xem ra quan hệ giữa chị gái và chồng cô “tốt” thật đấy. Chị gái cô còn chắc chắn là hắn sẽ bỏ tiền ra để cứu cô ta cơ mà.”

Cô cũng không hiểu tại sao Dương lại có tự tin như vậy, trong khi chính Hoàng đã nói với cô rằng hắn và Dương chỉ là quá khứ. Chẳng lẽ sau lưng cô hai người đó âm thầm liên hệ với nhau?

Thấy em gái quay sang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Dương nói:

“Đừng có nhìn chị như vậy? Em tưởng anh Hoàng yêu em thật à? Anh ấy đối xử tốt với em thật đấy, nhưng chỉ là vì em đang mang thai con của anh ấy thôi. Đợi đứa bé được sinh ra, thì đối với anh ấy và cả nhà họ Lục, em sẽ chẳng còn một chút giá trị lợi dụng nào. Là chị gái của em, chị rất vui lòng đợi xem kết cục của em đấy.”

Xem trò vui thì chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, gã bắt cóc mặt sẹo quay sang bảo cô.

“Kìa, chị gái cô nói như vậy, không đáp lại gì à?”

Cô không biết phải đáp lại chị ta thế nào, vì trong lòng cô hiện tại thực sự là ngổn ngang trăm mối. Cô nhớ tới biểu hiện của hắn thời gian gần đây, đúng là từ sau khi biết cô mang thai, thái độ của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ, đối xử với cô vô cùng tốt.

Tốt đến mức không chân thực.

Một người đàn ông vốn gay gắt với cô như vậy, lại đột ngột thay đổi, chuyển sang yêu thương trân trọng. Cộng thêm lời nói ngày hôm nay của Dương. Hình như tất cả đều chỉ về một chân tường, đó là hắn chỉ coi trọng đứa nhỏ trong bụng cô.

“Thời gian gần đây anh ấy đối xử tốt với em lắm nhỉ? Thật ngây thơ, anh ấy diễn trò như vậy mà cũng tin.”

Nếu tất cả biểu hiện thời gian gần đây đều chỉ là một màn kịch do hắn tỉ mỉ bố trí thì sao? Cô không dám nghĩ đến, người hàng đêm chung chăn chung gối với mình lại có thể làm ra những chuyện đáng sợ như vậy.

Hắn coi trọng cái thai trong bụng cô như vậy, không loại trừ khả năng sẽ đối tốt với cô cho tới khi sinh đứa trẻ ra. Đến lúc đó, cho dù là mẹ ruột của đứa trẻ, cô cũng không thể đấu lại nhà họ Lục để giành lấy quyền nuôi con được.

Gã bắt cóc hình như không nghĩ tới bắt hai người đến đây còn được xem miễn phí một màn kịch luân lý tình cảm gia đình, chép miệng nói với cô:

“Thế nào? Cô có nghi ngờ gì không? Tôi giúp cô gọi hắn đến đây để ba mặt một lời hỏi cho ra nhẽ, được không? Một thằng đàn ông trăng hoa ong bướm chẳng ra gì mà làm khổ nhiều người con gái quá.”

Vừa lục tìm điện thoại trong túi xách của cô, gã vừa lẩm bẩm:

“Bắt cả hai người đúng là quyết định chính xác, ai mà biết được ai mới là người hắn thực sự muốn cứu chứ. Nếu chỉ bắt một người, cơ hội dẫn xác hắn đến đây lại giảm đi một nửa rồi.”

Khoan đã, theo lời hắn nói, thì mục địch bắt hai người tới đây không phải là đòi tiền chuộc đơn thuần mà là muốn dẫn hắn tới? Cô không khỏi suy nghĩ mục đích thực sự của bọn bắt cóc này là gì, bọn chúng có làm gì bất lợi với hắn hay không.

“Tóm lại anh muốn cái gì? Anh muốn dẫn cả anh ấy tới đây…”

Cô có thể nghĩ ra thì Dương cũng vậy, nhưng cô mới nghĩ trong đầu, còn chị ta thì nói ra miệng. Gã bắt cóc đã tìm thấy điện thoại, quay sang bảo chị ta.

“Tôi mời các cô đến đây để hắn tình nguyện dẫn xác đến, dễ dàng xử lý hơn. Tôi cần gì tiền của cô, tôi cần, là Lục Huy Hoàng phải trả giá cho những gì hắn đã gây ra. Tôi cần báo thù cho em gái đáng thương của tôi.”