Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 163: Tôi không yêu cô ta



Tâm trạng của Hoàng hiện tại, dùng một câu “như đứng đống lửa, như ngồi đống than” để diễn tả cũng không quá. Hắn qua lại với Hạ chỉ là vui chơi qua đường, cũng cho cô ta không ít, mỗi lần tiếp xúc đều rất cẩn thận, nên chưa từng nghĩ sẽ để lại hậu quả gì.

Nên hắn không hề biết chuyện Hạ đã mang thai, căn bản cũng không hề tin tưởng rằng đó thật sự là con của hắn. Chẳng qua, người chết thì cũng đã chết, giờ mới khơi lại cũng không ai có thể phân rõ đúng sai. Người duy nhất biết sự thật đã nằm yên dưới ba tấc đất rồi.

Việc cấp thiết hiện tại, là nhanh chóng cứu hai người kia ra khỏi đó, không thể vì bị hắn liên lụy mà mất đi tính mạng được. Còn nếu như tình hình cấp bách, hắn đành phải ích kỉ một lần, xin lỗi Dương vậy.

“Alo, tao đây. Có tin tức gì chưa?”

Hắn nhận được điện thoại của Đức, người anh em đã gọi tới, chắc hẳn là vì có phát hiện mới về tung tích của Tâm.

“Mọi tin tức hữu dụng đã gửi vào mail của mày. Sau cuộc điện thoại gọi cho mày thì không thấy định vị có tín hiệu nữa, đây là địa chỉ vào giây cuối cùng định vị được. Hi vọng là bọn bắt cóc không thay đổi vị trí.”

Có được tin tức như vậy đã là rất may mắn rồi, hắn cũng không trông đợi gì hơn. Vả lại, gã bắt cóc này muốn dụ hắn đến, chắc hẳn sẽ không tùy tiện thay đổi địa điểm giam giữ con tin.

“Cảm ơn mày, giờ tao sẽ đi đến đó, bọn chúng chỉ cho tao hai tiếng đồng hồ, còn không đi nhanh sẽ không kịp mất. Mày giúp tao báo cảnh sát. Tao sẽ tùy cơ ứng biến, mọi chuyện còn lại nhờ cả vào mày.”

Gặp những chuyện như thế này, cứ theo lời bọn bắt cóc một mình chạy đến mà không có chuẩn bị gì phía sau là hành động lỗ mãng và ngu ngốc. Đã có thể làm ra những việc như bắt cóc và đe dọa, uy hiếp, chắc chắn cũng không ngại nuốt lời và giết thêm mấy mạng người.

Dù sao giết một người cũng là giết, giết thêm hai ba người, thì cùng lắm cũng là chết mà thôi. Bọn chúng đã chọn bắt cóc, giết người để trả thù, thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận cái chết rồi.

“Được, mày làm gì cũng phải cẩn thận đấy.”

Tất nhiên hắn phải cẩn thận, vì hắn không muốn chết. Khó khăn lắm mới có thể có vợ có con, có gia đình hạnh phúc. Cuộc đời quá ngắn ngủi, chết đi vào lúc này thực sự vô cùng đáng tiếc.

Cúp điện thoại, hắn nhanh chóng xuống garage tầng hầng, ngồi vào xe, nhập tọa độ vào bản đồ. Đi theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng cũng tới được công trường bỏ hoang mà Đức nhắc tới.

“Cầu xin ông Trời cho mẹ con cô ấy an toàn.”

Giờ phút này hắn chỉ mong cô an toàn, và vẫn còn đang ở đây.

Trong kho hàng của công trường, gã bắt cóc nhàm chán đùa nghịch con dao trên tay, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh đèn tối tăm trông càng đáng sợ. Chờ đợi mài mòn kiên nhẫn con người, gã liếc mắt nhìn đồng hồ.

“Chỉ còn mười lăm phút, xem ra người đàn ông của hai cô cũng không phải là chuyện gì cũng làm được như lời đồn nhỉ? Mười lăm phút nữa mà hắn không đến, vậy thì game over, tôi sẽ cho một mồi lửa rồi chúng ta cùng chết.”

Dương cắn răng rủa một câu:

“Anh điên rồi.”

Thời gian dài bị trói khiến cho cơ bắp trên người chị ta vừa căng cứng vừa tê dại, khỏi phải nói tới người đang mang thai là Tâm, còn bị trói lâu hơn, giờ chẳng còn sức lực để mở miệng tham gia vào cuộc tranh cãi nữa.

Gã bắt cóc dùng con dao cứa vào cạnh bàn kim loại, phát ra những âm thanh khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

“Tôi không điên, muốn trả thù một người thì thiếu gì cách, so với giết chết hắn, thì để hắn chính mắt nhìn thấy xác của mối tình đầu và người vợ đang mang thai, có khi còn đau đớn hơn. Trên đường xuống suối vàng, có hai người và cả đứa trẻ trong bụng cô ấy làm bạn, tôi cũng bớt cô quạnh.”

Đúng là gã đã làm ra chuyện này, sẽ xác định là không sống sót trở về.

Lúc này Dương mới cảm thấy chuyện này thật sự là sai trái. Rõ ràng người trói cả chị ta và Tâm tới đây là Hiển, xem như là người của chị ta đi. Hiển làm việc lúc nào cũng đáng tin, sao lần này lại lôi kéo một tên đồng minh điên loạn thế này?

Nhìn biểu hiện của gã bắt cóc, thì rất có thể là gã dám làm những chuyện đó thật. Loại người thường xuyên liếm máu trên lưỡi dao, giết người phóng hỏa sẽ không ghê tay.

“Tôi không cần làm bạn với anh. Thả tôi ra! Anh muốn thứ gì cũng có thể thương lượng được. Nhưng tôi mà chết đi rồi thì nhà họ Tô và nhà họ Lục sẽ không tha cho anh đâu.”

Lời nói ngây ngô tới mức làm cho gã bắt cóc phải bật cười.

“Đã chết rồi thì tôi còn sợ nhà họ Tô với nhà họ Lục làm gì tôi nữa? Ngoan ngoãn ngồi đó, biết đâu lại có bạch mã hoàng tử đến cứu công chúa bị quái vật bắt đấy.”

Chị ta còn la hét gì đó nữa, nhưng gã lại trừng mắt nhìn, khẽ quát:

“Câm miệng.”

Gã nghe thấy tiếng lạo xạo của bước chân trên cỏ, rất nhẹ thôi, nhưng chắc chắn là có.

Hoàng đã tìm đến nơi. Hắn cũng không cố ý bước đi nhẹ nhàng hơn, vì người còn đang đợi hắn đến, cứ công khai xuất hiện mới là an toàn nhất có hai người đang bị nhốt bên trong.

Cánh cửa sắt của nhà kho khóa trái bên trong, hắn hết cách, đành gõ cửa, lên tiếng.

“Tôi là Lục Huy Hoàng, tôi đã tới rồi.”

Trên mặt gã bắt cóc nở nụ cười đắc thắng khiến cho ngũ quan vặn vẹo kì lạ, vết sẹo như chân rết hằn sâu trên mặt. Gã nói:

“Đến cứu vợ mà chậm chạp như vậy à? Có thật sự muốn cô ấy sống không đây?”

Đây là trắng trợn khích bác, nếu hắn tỏ ra quan tâm đến sống chết của cô một chút thôi, thì gã sẽ biết ngay người thực sự quan trọng là ai. Trong một giây, suy nghĩ đã xoay vòng mấy chục lần.

“Ai nói là tôi tới cứu cô ta? Giá trị duy nhất của cô ta đối với tôi là ở đứa con trong bụng. Chỉ là một ả đàn bà mang thai thôi mà, mất đứa này thì có đứa khác. Cũng đâu có thiếu người muốn sinh con cho tôi.”

Hắn tự ép bản thân phải thật tỉnh táo, nói ra những lời trái lòng mình. Càng lạnh lùng tàn nhẫn, càng cay nghiệt thì cơ hội sống của cô càng cao. Gã bắt cóc thấy hắn nói vậy thì quăng ánh mắt đồng tình về phía cô, hỏi tiếp:

“Vậy là anh không yêu vợ mình?”

Hít sâu một hơi, hắn đáp:

“Đương nhiên, tại sao tôi phải yêu cô ta? Cô ta đã hại Dương nhiều lần như vậy, tôi yêu cô ta là có lỗi với Dương.”

Lời này chẳng khác nào thừa nhận người hắn thực sự có tình cảm là Dương. Gã bắt cóc nhìn lướt qua biểu cảm trên mặt của hai con tin đang bị trói. Dương vừa vui mừng vừa xoắn xuýt lại vừa sợ hãi, biểu cảm vô cùng đặc sắc, chắc hẳn chị ta đang thầm oán tại sao hắn lại bày tỏ tình cảm vào lúc quyết định sống chết thế nào.

Còn Tâm chỉ ngồi im, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh của sắt rỉ sét, trên khuôn mặt trắng bệch không có biểu cảm gì cả.

Gã thấy cô như vậy lại liên tưởng đến em gái số khổ của mình, thở dài.

“Cô đã nhìn rõ lòng dạ của người đàn ông mà cô yêu chưa? Trong thời khắc nguy cấp thế này, hắn chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của cô và cả đứa con trong bụng cô. Lần sau chọn đàn ông thì nhìn kĩ một chút.”

Hình như gã rất có hứng thú với chuyện tình cảm của ba người, lại quay sang hỏi Hoàng:

“Nói như vậy tức là anh yêu Dương à? Mối tình đầu sâu đậm khó quên phải không?”

Quả nhiên hắn vội vàng nói:

“Cô ấy sao rồi? Anh đừng làm hại cô ấy, có gì thì từ từ thương lượng, anh có điều kiện gì cũng có thể nói ra.”

Trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng không thể che giấu được.

Lúc này gã bắt cóc mới mở cửa để hắn đi vào trong. Nhìn thấy cả nhà kho bỏ hoang âm u lạnh lẽo chỉ có hai cô gái và một tên bắt cóc, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đáng ra gã phải có đồng bọn mới đúng.

Hắn nhìn về phía Tâm, lồng ngực đau đớn như vừa bị khoét rỗng, nhưng lại ép bản thân phải dời tầm mắt về phía Dương. “Tỉnh lại đi, tình yêu của mày hiện tại là thứ gây nguy hiểm cho cô ấy.”

“Anh muốn thế nào thì mới chịu thả người.”

Gã bắt cóc cầm dao trên tay đứng ngay sát hai người con gái, uy hiếp để hắn không dám manh động, nghe hắn hỏi như vậy thì đá một con dao nằm dưới đất về phía hắn.

“Ở đây có hai người con gái, thêm em gái tôi là ba. Quỳ xuống cầm dao tự đâm mình ba nhát đi.”

Không chút do dự, hắn dứt khoát quỳ xuống cầm con dao lên.

Hắn dứt khoát như vậy, lại làm cho trái tim Tâm đau đớn. Thì ra hắn không chỉ yêu chị gái cô, mà còn sẵn sàng vì chị ta mà không màng cả mạng sống như vậy. Tự dẫn xác đến đây đưa bản thân vào vùng nguy hiểm, còn sẵn sàng quỳ gối tự cầm dao đâm vào người mình.

“Đâm một nhát vào vai.”

Gã bắt cóc hờ hững ra chỉ thị.

Bàn tay cầm dao của hắn giơ lên, nhắm thẳng vào vai trái của mình, đâm mạnh xuống. Từ trên vết thương, máu đỏ tươi rỉ ra, theo lưỡi dao còn lại bên ngoài chảy xuôi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

“Nhát nhứ hai, đâm vào đùi.”

Mặt hắn trắng bệch vì đau đớn, nhưng vẫn không chút do dự làm theo lời gã bắt cóc, rút mạnh dao ra khỏi vai. Không quan tâm đến vai trái đang truyền đến cơn đau nhức, và máu đang túa ra ngày một nhiều hơn thấm ướt một mảng áo, hắn lại lần nữa giơ dao lên, đâm mạnh xuống đùi.

“Còn một nhát nữa, anh muốn là ở đâu?”

Hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn tên bắt cóc đang hưng phấn. Chỉ thấy gã này cười cười ra vẻ suy nghĩ, nói:

“Ở đâu mới tốt nhỉ? Ở trên người một trong hai cô gái này? Hay là thế này đi, đã làm khổ người ta như vậy, cũng phải cho người ta một cơ hội báo thù chứ.”

Đầu óc hắn kêu ong ong, như có chuông báo động. Chứng thực dự cảm không lành của hắn, gã bắt cóc hướng về phía Tâm nói:

“Cho cô một cơ hội báo thù, cầm lấy con dao này, đâm cho tên đàn ông đã phụ bạc cô một nhát. Thích đâm vào đâu thì tùy.”

Gã đưa tay nới lỏng dây trói trên người, rồi ấn con dao găm sáng loáng vào tay cô. Cô thử hoạt động cơ bắp tê mỏi, cầm lấy con dao từ tay gã, thần sắc tối tăm không biết đang suy nghĩ điều gì…

“Ở phía trước. Các đồng chí, chúng ta dừng xe ở đây, lặng lẽ bao vây, để tránh làm kinh động tới phần tử bất lương, gây nguy hiểm cho con tin. Còn anh Đức, anh không có nghiệp vụ, đợi ở bên ngoài cùng với đội tiếp ứng.”

Đức gật đầu, ý bảo đã biết, theo mười mấy người cảnh sát võ trang đầy đủ xuống khỏi xe, chẳng qua là không theo vào trong mà đứng ngay bên ngoài.

Kết thúc cuộc điện thoại với Hoàng, Đức đã ngay lập tức liên hệ cảnh sát để báo án. Nhận thấy tính chất đặc biệt nghiêm trọng của vụ án, những người tinh nhuệ nhất trong lực lượng cảnh sát đã được cử đi làm nhiệm vụ, mục tiêu là khống chế bọn bắt cóc, giải cứu con tin.

Những chiến sĩ cảnh sát được đào tạo nghiệp vụ bài bản trong lúc thần không biết quỷ không hay đã lặng lẽ bao vây nhà kho của công trường bỏ hoang.