Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 177: Thay đổi thái độ



Không thể ngăn cản được bạn thân, Hồng đành phải theo ý cô, đưa người về nhà họ Tô.

“Đến rồi, cậu xuống xe đi.”

Tới khi dừng xe lại trước cổng biệt thự nhà họ Tô, Hồng vẫn không nhịn được thở dài. Thấy bạn thân gật đầu, tháo dây an toàn, lại cố thuyết phục thêm một lần nữa:

“Cậu thật sự không thể mặc kệ sống chết nhà họ à? Cứ nhất định phải nhúng một chân vào vũng nước đục ngầu này, nhỡ đâu bên dưới có cá sấu thì sao?”

Đừng nói là cá sấu, cho dù là có thuồng luồng cá mập hay yêu ma quỷ quái gì thì cô vẫn phải nhúng chân nhúng tay vào. Vẫn câu nói cũ, chỉ vì còn mang họ Tô, cô không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.

“Đừng lo, tớ sẽ cẩn thận.”

Hồng xua xua tay:

“Thôi được rồi, cậu đi đi. Có gì cần giúp thì cứ gọi cho tớ.”

Biết rằng bạn thân chỉ là quá lo lắng cho mình, cô mỉm cười, ý bảo cô ấy hãy yên tâm, rồi mới mở cửa xe đi vào trong.

Nhà họ Tô trái ngược với tưởng tượng của cô, không có đông người qua lại, không có tranh cãi, chỉ có một mình mẹ cô ngồi trong phòng khách, sắc mặt nặng nề. Người làm đi qua không dám lớn tiếng, từng bước chân cũng khẽ khàng hơn.

Cô biết tất cả nhà họ Tô trên dưới bao nhiêu miệng ăn, đều trông chờ vào khoản lợi nhuận được nhận từ việc kinh doanh, nếu bán công ty đi, tương đương với việc chặt đứt cần câu cơm của mọi người.

Trong đó có bố mẹ cô.

“Con đã về rồi…”

Kể từ lần trước hai mẹ con gặp nhau, tưởng như cả một thế kỉ đã trôi qua. Cô đã hiểu rõ cái gì gọi là bãi bể nương dâu, năm tháng xoay vần.

Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên bà dùng vẻ mặt và giọng điệu cầu khẩn không hề cao ngạo chút nào như vậy để nói chuyện với cô. Trước khi cho dù bà có xuống nước cầu người, cũng giống như người ta hay nói “người ở địa vị cao nhân nhượng người ở địa vị thấp”.

Cô gật đầu với bà, hỏi:

“Mọi chuyện thế nào rồi? Mà sao mẹ biết chị ấy định bán công ty đi?”

Sắc mặt bà có vẻ hơi mất tự nhiên khi nghe con gái hỏi câu này.

“Con không cần biết, nhưng nó là sự thật. Chính con bé Dương đã thừa nhận với mẹ rồi. Không tin thì con hỏi nó mà xem… Phải làm thế nào bây giờ, mẹ không thể để tâm huyết cả đời của bố con đổ sông đổ bể được.”

Trên thực tế thì sản nghiệp của nhà họ Tô hiện tại chủ yếu chỉ còn có giá trị ở bất động sản, còn việc kinh doanh đã sớm chỉ còn là cái xác rỗng sau khi quyền hành rơi vào tay chú hai của cô. Ông ta lợi dụng việc kinh doanh của dòng họ để trốn thuế, rửa tiền, làm những việc trái pháp luật. Sau khi Hoàng ra mặt rót vốn vào, và để người của hắn nhúng tay xử lý thì mới khởi sắc lên một chút.

Nhưng nếu đã lọt vào tay Dương, rất nhiên nhà họ Lục sẽ không liên quan gì nữa.

À không, biết đâu hắn sẽ còn sốt sắng hơn cả trước kia ấy chứ.

“Ây, ai đây? Ồn ào chết đi được. Tưởng là ai, vừa vào cửa đã ầm ầm ào ào, thì ra là con dâu của nhà họ Lục à? Vẫn còn nhớ được đường về nhà họ Tô cơ đấy. Mà cũng phải nhớ thôi, nghe nói bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi cửa rồi, không nhớ đường về nhà họ Tô có mà chết ở đầu đường xó chợ cũng chẳng ai thèm để ý.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Dương xuất hiện ở ngay đầu cầu thang, có lẽ chị ta đang ở trong phòng thì nghe thấy giọng cô ở dưới, nên đi ra chủ động khiêu khích.

Dương của bây giờ đã xé rách vỏ bọc dịu dàng hiền thục ngày trước, để lộ ra nanh vuốt sắc bén. Chị ta không ngần ngại khiêu khích người khác, chỉ đợi đối thủ có sơ hở sẽ lao tới coi đó là con mồi mà xé xác. Đây dường như là loại bản tính di truyền của người nhà họ Tô.

“Chị ăn nói cho cẩn thận, chừng nào tôi còn mang họ Tô, thì chừng đó căn nhà này tôi vẫn có thể trở về. Chị không có quyền hạn cũng không có tư cách đại diện cho cả nhà họ Tô để đuổi tôi ra khỏi đây đâu.”

Chị ta hừ một tiếng, không nghĩ rằng cô sẽ đáp trả, liền quay sang móc mỉa mẹ cô:

“Thì ra thật sự là gọi con gái yêu trở về ra mặt giúp à? Bà cũng hay thật đấy nhỉ, chính mình không làm được gì nên cầu cứu khắp nơi… Nói cho các người biết, tôi đã quyết định rồi, thì số tiền đó sẽ sớm về tay tôi thôi, chuyện này các người không quản được đâu.”

Mang tiếng là một trong số những người có hi vọng thừa kế gia nghiệp, nhưng trước giờ đối với chuyện làm ăn, cô đều bỏ mặc không quản. Đến lúc này nếu không phải là mẹ cô gọi điện tha thiết gọi cô về, thì cũng sẽ không về.

Nhưng nếu đã về đến đây, cô sẽ không ngồi im để người ta nhảy lên đầu bắt nạt.

“Vậy thì phải xem xem chị có đủ khả năng không đã.”

Cho dù chị ta có kiếm cớ khiêu khích thế nào, cô cũng không thể dao động, mục đích ban đầu của cô chỉ là ngăn cản chị ta gây hại cho sản nghiệp nhà họ Tô, còn những vấn đề khác, khiêu khích, ly gián hay đe dọa, cô cũng không quan tâm.

“Mày… được lắm… Tao sẽ cho mày biết là tao có thể hay không.”

Dạo gần đây, mỗi khi tranh cãi với Tâm, chị ta không những không lấn lướt được cô mà trái lại còn có thể phải chịu thiệt thòi. Tình cảnh này chính là điều khiến chị ta sợ hãi.

Biệt thự đứng tên Hoàng quạnh quẽ hơn nhiều so với trước đây, chỉ có một người một mèo nương tựa lẫn nhau. Ông nội vừa mất, bác Hoa về nhà cũ, hắn đi qua đi lại giữa nhà cũ và biệt thự này, chỉ là vì nơi đây có hơi thở của cô, là nơi cô từng sống chung với hắn.

Và vì bé Kem mà hai người nhận nuôi vẫn ở đây.

“Meo… ra đây nào…”

Hắn đón lấy cục lông đen bóng mượt đang nhào tới, ôm mèo lên xoay một vòng, thuận lợi thu được tiếng “meo… meo…” kháng nghị. Nở nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lạnh lùng, hắn thả Kem xuống, xé một túi hạt đổ ra khay.

“Ăn đi bé con, ăn từ từ thôi.”

Kem lớn chừng này rồi nhưng vẫn rất ham ăn ham ngủ, còn thích trèo lên vai hắn đứng.

Nhìn bé con ăn, hắn chợt nhớ tới ngày đầu tiên đón bé mèo về nhà. Người đàn ông thân cao mét tám lần đầu tiên nuôi mèo là hắn vô cùng lóng ngóng, xoay quanh nhúm lông nho nhỏ không biết phải làm gì. Hắn nhớ ngày đó đã cho Kem ăn rất nhiều, tới khi cô phát hiện ra giảng giải một hồi, hắn mới biết mèo con không thể ăn nhiều như vậy.

Sau đó là nhìn cô thay băng cho mèo, nhìn cô bế ẵm bé mèo. Sau đó nữa, là chuỗi ngày dài cô trở về thị trấn Thanh Hà, hắn nhìn mèo con lớn lên từng ngày mà không có nữ chủ nhân của nó ở đây.

“Bây giờ thì cô ấy bỏ cả tao cả ngày rồi Kem ạ, meo cái gì, cô ấy không cần chúng ta nữa. Cho dù là người hay là mèo cũng không cần nữa rồi.”

Hắn cũng chẳng hiểu nổi bản thân tại sao lại cố chấp nói chuyện với loại sinh vật lông lá chỉ biết kêu meo meo và ăn hạt như vậy. Hắn chỉ biết hiện tại chẳng còn ai bên cạnh để cùng hắn san sẻ vui buồn.

“Mày có nhớ cô ấy không?”

Kem đang ăn hạt bất ngờ bị nhấc lên khỏi mặt đất, ôm vào trong lòng, liền vung móng vuốt lên cào một đường. Hắn cười khổ thả mèo xuống, lại tiếp tục tự biên tự diễn.

“Đến mày cũng ghét bỏ tao. Sao, ghét tao xấu xí, hay là trách tao làm cho cô ấy đau lòng bỏ đi?”

Bé mèo được thả tự do liền quay về ăn hạt, bỏ mặc loài hai chân lảm nhảm một mình, dù sao nó cũng nghe không hiểu. Hắn trầm ngâm một lát rồi lại tự mình nói tiếp:

“Cô ấy trách tao cũng phải thôi, đến chính tao còn không thể tha thứ cho bản thân mình. Tao đúng là một thằng khốn nạn mà, nhưng khốn nạn như vậy mà tao lại không muốn để cô ấy rời đi, làm thế nào bây giờ? Tao nhớ cô ấy đến phát điên lên được. Mày nghĩ tao có nên theo đuổi cô ấy thêm lần nữa không?”

Kem đột ngột ngẩng mặt lên khỏi khay hạt, kêu meo một cái.

Hắn bật cười xoa đầu mèo:

“Tao coi như mày đồng ý rồi nhé, nhớ phải giúp tao đấy.”

Cánh cửa đóng lại, con người kì quái đã ra ngoài. Mèo nhỡ lại tiếp tục cống hiến sức lực cho sự nghiệp cao cả ăn hạt.

Một người một mèo chung sống với nhau cũng có thể miễn cưỡng coi như hòa bình, nếu không tính vết cào trên tay hắn. Nhưng ở một nơi khác trong thành phố, không khí lại không “hài hòa” được như vậy.

Dương xách túi đi thẳng ra cửa, không màng đến ngăn cản của bà Vân. Giày cao gót gõ lộp cộp trên nền đất, chị ta nhíu mày nhìn người đang đứng chắn cạnh cửa.

“Thần kinh bà có vấn đề à? Tôi đi ra ngoài cũng cản.”

Tâm kéo tay bà lại, ý bảo bình tĩnh. Chuyện mua bán công ty đến giờ vẫn chỉ là nằm trên giấy, là kế hoạch của Dương, chứ chị ta cũng chưa thể thực hiện một sớm một chiều. Từ từ suy nghĩ mới ra được hướng giải quyết.

Dù sao cũng không thể cấm chị ta ra ngoài được.

Chị ta đi rồi, bà Vân ngồi thụp xuống ghế, nhắm mắt lại. Bà đã bất lực trước tình cảnh này rồi.

“Mẹ nghỉ ngơi đi, từ từ nghĩ cách sau. Bây giờ con có việc phải đi.”

Khó khăn lắm mới lôi được cô tới đây, coi như là lôi kéo thêm đồng minh, người duy nhất có thể xoay chuyển cục diện lúc này, vậy mà nói đi là đi luôn. Tất nhiên bà không đời nào để cô cứ thế mà đi như vậy, liền kéo tay cô.

“Con đi đâu mà vội vàng thế? Lâu lắm mới về nhà một hôm, tốt xấu gì cũng phải ăn một bữa cơm, ngủ một đêm rồi hãy đi chứ.”

Bà cũng muốn thừa dịp này để xin lỗi cô, hàn gắn lại quan hệ mẹ con xa cách bao nhiêu năm nay. Nhưng bà quên mất rằng, quan hệ giữa người với người, đổ vỡ thì dễ, hàn gắn và vun đắp thì lại khó khăn hơn gấp bội.

Thở dài một hơi, cô lắc đầu, không muốn ở ngôi nhà này thêm một giây nào nữa.

“Ăn uống và ngủ lại thì thôi đi, chúng ta gặp lại sau.”

Thấy bàn tay bà vẫn kéo tay mình không chịu buông, cô không còn cách nào khác liền nói:

“Vậy bây giờ mẹ muốn thế nào? Gọi con tới con đã tới, bây giờ chị ấy đã đi rồi, lại không để con đi. Nếu mẹ có yêu cầu gì thì cứ nói một lần, nếu được con sẽ thỏa mãn mẹ…”

Bà vội vàng thả tay cô ra, hơi ngượng ngùng:

“Mẹ không có ý đó, chỉ là muốn con ở nhà ăn bữa cơm thôi.”

Cô lắc đầu:

“Vậy thì không cần, con thật sự có việc, phải đi ngay bây giờ.”

Kiếm cớ rời khỏi nhà họ Tô, vừa ra đến cổng, cô thở phào nhẹ nhõm. Lần nào bước chân vào ngôi biệt thự đó, cô đều cảm thấy thần kinh căng chặt, các tế bào não đang vận hành hết công suất, sau đó là lũ lượt biểu tình.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách.