Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 186: Tặng nhẫn



Có vẻ như Hoàng cũng đoán ra được cô chỉ không muốn ở chung với hắn, chứ không có việc gì bận rộn, liền cố ý nói:

“Thực ra… hôm nay anh tưởng rằng em không bận gì, đang tính nhờ em ở đây trông Kem một ngày.”

Đột nhiên nghe được lời đề nghị từ hắn, cô hơi ngạc nhiên.

“Kem bị làm sao mà phải có người trông? Anh nói thật cho tôi biết đi.”

Đã biết là cô quan tâm đến mèo gấp một nghìn, à không, một vạn lần quan tâm đến người, nhưng hắn không ngờ một câu “trông mèo” của mình lại khiến cô phản ứng như vậy.

Sóng mắt vừa chuyển, hắn muốn bịa ra một lời giải thích hợp lý.

“Cũng không bị làm sao, chỉ là quá nhớ em thôi. Nên em đã về rồi, thì anh nghĩ em nên ở lại chơi với bé con một hai ngày. Dù sao ban ngày anh cũng đi làm, dạo gần đây công việc bận rộn, buổi tối cũng chưa chắc có thể trở về đúng giờ, không có nhiều thời gian chơi với Kem như trước.”

Não bổ ra cảnh tượng bé mèo cụp tai cụp đuôi một mình cô đơn ngồi trong góc phòng, kêu meo meo cũng không có ai đáp lại, trong lòng cô dâng lên một chút thương tiếc.

Nghĩ lại, cô chỉ là không muốn ở chung trong một không gian với hắn, nên nếu hắn đã rời khỏi nhà rồi, thì cô ở lại chơi với Kem cũng không có gì là xấu.

Cô tuyệt đối không thừa nhận trong lòng mình vẫn còn có cảm giác lưu luyến với ngôi nhà này, và với tình cảm ấm áp mà cô từng dành cho hắn. Nên lừa mình dối người xem như quyết định hôm nay chỉ là vì suy nghĩ cho mèo của cô mà thôi.

“Vậy được, tôi cũng không có chuyện gì quá gấp gáp, sẽ ở lại chơi với bé con thêm một lúc.”

Hắn quay mặt đi, cố nhịn cười. Trong mắt đều là đắc ý vì suy tính đã đạt được. Có vẻ như cô đã quên béng cái cớ mình vừa lấy ra, là vì có việc gấp không thể đừng được nên mới ra về.

Chỉ cần không có hắn trong nhà, cô sẽ chẳng còn việc gấp gì nữa cả.

Quay đầu lại đã có nụ cười thân thiện treo trên khóe môi.

“Được vậy thì tốt quá, nhờ em nhé. Anh đang sợ mình đi làm suốt, không có thời gian ở bên cạnh Kem, nó sẽ buồn.”

Em không ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ buồn. Nên đành phải dùng hạ sách này để giữ em trong nhà vậy. Ít nhất, anh cũng có thể biết được em vẫn đang ở trong nhà của chúng ta, chứ không phải mỗi lần trở về, căn biệt thự to rộng mà lạnh lẽo trống không, mọi ngóc ngách đều có bóng hình của em, nhưng không hề có em.

“Bữa sáng ở trên bàn ăn nhé, em ăn đi cho nóng. Bên công ty có việc gấp, anh phải đi luôn đây.”

Hắn nói dối không chớp mắt, từ “lên phòng gọi em xuống cùng ăn sáng” biến thành “em ăn sáng một mình đi, anh có việc gấp” chỉ xoay chuyển trong vòng một nốt nhạc.

Nhận được cái gật đầu của cô, tâm tình tốt đẹp, hắn vừa huýt sáo vừa thay đồ, đi ra cửa.

Chồng đi ra ngoài làm việc, vợ ở nhà chăm mèo, tưởng tượng tốt đẹp làm hắn cười ra tiếng. Nếu cuộc sống của cô và hắn không có biến cố gì, vẫn cứ bình lặng như vậy mà trải qua thế giới của hai người, thì thật tốt biết mấy.

“Vẫn còn cần phải cố gắng nhiều hơn. Cố lên, rồi cô ấy sẽ trở về.”

Hắn tự cổ vũ bản thân mình không ngừng cố gắng, và hắn cũng tin rằng chỉ cần mình cố gắng, sớm muộn cô cũng sẽ bị hắn dùng chân tình lay động, sẽ trở về bên cạnh hắn thôi.

“Meo… meo… Kem ở nhà với hắn, có bị hắn bắt nạt không? Nếu bị thì meo một tiếng, không thì meo hai tiếng cho chị biết nào. Chị sẽ bảo vệ Kem nhé, không cho ai bắt nạt Kem của chị.”

Bé mèo nhìn chị chủ bằng ánh mắt linh động đáng yêu. Nhớ tới tên người cao lớn ngày ngày lôi kéo mèo ta kể lể tâm tình, Kem không nhịn được rùng mình. Tên người đó, từ lúc chị chủ rời đi, ngày nào cũng ôm mèo nói “cô ấy không cần tao và mày nữa”.

Lúc này Hoàng đã tới công ty, đang yên vị trong phòng làm việc.

“Sếp, đây là những văn kiện cần kí tên hôm nay.”

Hắn gật đầu, cầm lấy giấy tờ, xem lại rồi kí tên xuống dưới, đưa cho trợ lý. Cậu trợ lý nhận được văn kiện, đang định đi ra ngoài thì bị ông chù gọi giật lại.

“Khoan đã.”

Cậu trợ lý quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt thắc mắc.

“Sếp có chuyện gì dặn dò ạ?”

Đúng là có chuyện, nhưng không phải dặn dò, mà là nhờ giúp đỡ. Thần sắc trên mặt hắn hơi rối rắm, lúc sau mới nói:

“Tôi… Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, cậu nghĩ tôi nên tặng gì cho cô ấy?”

Dù sao cậu trợ lý của hắn cũng là đàn ông chưa vợ, hỏi câu này đúng là làm khó người ta. Nhưng phát huy tinh thần chuyễn nghiệp không lùi bước trước khó khăn, cậu ta vẫn vắt óc đưa ra chủ ý cho boss.

“Em nghĩ là bình thường mua quà cho phụ nữ thì có thể mua quần áo, đồng hồ, túi xách, trang sức, à, là vợ sếp, thì sếp có thể tặng nhẫn cho cô ấy. Vẫn nói là có nhẫn đính hôn, nhẫn kết hôn rồi nhưng tặng nhẫn thì chắc cô ấy vẫn vui, cảm giác như là… hẹn ước thêm lần nữa.”

Hắn thấy chủ ý này vô cùng hợp lý. Tặng nhẫn cho cô cũng là một cách để thổ lộ tâm tình. Hắn yêu cô, muốn gắn bó với cô đến cuối đời. Và muốn giữa hai người, có một khởi đầu mới.

“Hôm nay tôi còn có việc gì quan trọng không?”

Cậu trợ lý kiểm tra lại lịch trình của ông chủ, lắc đầu:

“Hai giờ chiều nay sếp có một cuộc gặp mặt với đối tác, ngoài ra thì không có việc gì quá quan trọng.”

Hắn gật đầu, đứng dậy cầm lấy áo vest.

“Tôi đi ra ngoài có chút việc, nếu không kịp trở về thì giúp tôi báo đối tác đợi vài phút, để bên phòng tư vấn ra nói chuyện trước.”

Mười lăm phút sau, hắn đã có mặt ở trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố, nơi tập trung rất nhiều cửa hàng xa xỉ phẩm. Ghé vào một quầy trang sức, ngay lập tức nhân viên bán hàng đon đả chào mời:

“Chào anh, anh đang tìm gì ạ? Em có thề giúp gì cho anh không?”

Dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, áo vest cắt may vừa người, giày da thủ công, vừa nhìn đã biết là khách hàng tiềm năng, không có tiền cũng có quyền. Hắn gật đầu, nhìn quanh một vòng.

“Nhẫn. Tôi muốn tìm nhẫn, cô chỉ cho tôi nhẫn ở khu vực nào.”

Nhân viên bán hàng mỉm cười khéo léo, đưa hắn tới khu vực bán nhẫn, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ những mẫu mới ra. Nhưng ánh mắt hắn đã dán chặt vào một chiếc nhẫn kim cương trong góc.

“Chiếc kia thì sao?”

Không thể không nói ánh mắt của hắn rất tinh tường, vừa liếc mắt đã nhìn trúng chiếc nhẫn đắt nhất trong cả cửa hàng, là thứ mà nhân viên bán hàng không dám giới thiệu cho bất kì vị khách nào.

Thấy hắn chỉ vào đó, nhân viên bán hàng cười gượng.

“Thưa anh, đó là đồ thủ công được chính tay nhà thiết kế nổi tiếng thế giới làm ra, nên giá trị… hơi cao. Nếu không xác định mua thì sẽ không xem được ạ.”

Đơn giản là sợ hắn bị giá tiền của chiếc nhẫn dọa sợ, vì vốn dĩ chiếc nhẫn này cũng chỉ được để ra để trưng bày, đến quản lý cửa hàng cũng không nghĩ là sẽ có người muốn mua. Hắn gật đầu, nhìn quanh, cũng chỉ có mỗi chiếc đó là vừa mắt.

“Cứ lấy ra cho tôi xem.”

Xem ở khoảng cách gần còn đẹp hơn khi nhìn qua lớp kính của tủ trưng bày, thiết kế tinh tế, đẹp đến từng chi tiết một, kim cương được gắn một cách khéo léo lên mặt nhẫn, không quá phô trương nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của người khác.

“Gói lại cho tôi, sau đó chuyển tới địa chỉ này, người nhận là Tô Thanh Tâm.”

Cùng lúc đó, Tâm đang chơi với mèo ở nhà thì nhận được tin nhắn từ Duy.

“Chúc mừng sinh nhật em nhé…”

Nội dung tin nhắn đơn giản chỉ là lời chúc mừng sinh nhật, ngôn từ đúng mực như là một người bạn tốt bình thường. Cô vô thức liếc mắt nhìn ngày tháng trên điện thoại, lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Vừa soạn tin nhắn trả lời anh, cô vừa đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Người giao hàng đứng bên ngoài hỏi:

“Xin hỏi có phải cô Tô Thanh Tâm không ạ?”

Cô gật đầu:

“Là tôi.”

Người giao hàng mỉm cười với cô:

“Cô có một món quà gửi tới từ người bí ẩn, người đó muốn nói với cô là Chúc mừng sinh nhật. Cô kiểm tra đồ và kí vào đây giúp tôi ạ.”

Cô nhận lấy hộp quà nhỏ được gói ghém tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ, kí vào tờ phiếu giao hàng. Vừa đi vào nhà vừa suy nghĩ xem ai là người có thể tặng món quà này.

Nhớ tới tin nhắn vừa nhận được của Duy, chẳng lẽ là anh?

Thứ nằm trong hộp quà khiến cô hít sâu vào một hơi. Là một chiếc nhẫn. Tại sao Duy lại tặng nhẫn cho cô chứ? Lần trước gặp mặt cô nghĩ rằng anh đã lùi về một bước, hai người có thể tiếp tục mối quan hệ bạn thân. Nhưng hôm nay anh lại tặng cô một món quà như thế này, thật sự là khiến người ta không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Về phía Hoàng, sau khi mua xong quà tặng, tâm trạng lâng lâng vui sướng trở về công ty tiếp tục làm việc, hắn không khỏi tưởng tượng ra tình cảnh lúc Tâm nhận được món quà này. Nghĩ tới hình ảnh chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay cô, hắn không kìm được nụ cười trên khóe miệng, làm việc cũng năng suất hơn nhiều.

Buổi chiều, hắn về nhà rất sớm, vừa vào cửa đã thấy cô ngồi trên sofa phòng khách, trên tay là chiếc hộp đựng nhẫn.

“Em không chơi với Kem nữa à? Hmmm… Chiếc nhẫn này rất hợp với em đấy, vừa tinh tế vừa đẹp đẽ lại không hề phô trương.”

Khỏi nói hắn vui đến thế nào khi nhìn thấy chiếc nhẫn cô đang cầm trên tay, nhưng lại không chú ý tới thần sắc rối rắm trên mặt cô.

Ngẩng đầu lên, hơi khó hiểu vì khuôn mặt của hắn có vẻ vui tươi hớn hở hơn mọi ngày, nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Vì bây giờ có một chuyện khiến cô cảm thấy khó nghĩ hơn.

“Anh nói xem, tại sao người ta phải tặng nhẫn cho nhau chứ?”

Hắn mỉm cười tiến đến bên cạnh cô, ngồi xuống:

“Tặng trang sức thì có rất nhiều lý do, nhưng tặng nhẫn, thì nhất định là vì yêu rồi. Vì yêu nên mới muốn hứa hẹn, mới tặng nhẫn cho em.”

Lời này của hắn khẳng định suy đoán trong lòng cô. Nếu người tặng thực sự là Duy… không được, cô không thể nhận lời hứa hẹn của anh như vậy được. Nhất định phải trả lại chiếc nhẫn này cho anh.

Lúc này hắn mới nhận ra trên mặt cô không hề có nét vui vẻ khi nhận được món quà ý nghĩa từ hắn, mà chỉ có sự rối rắm và khó xử.

“Hôm nay không phải là sinh nhật của em sao? Chắc chắn là người tặng đã dành tình cảm cho em từ rất lâu rồi, còn rất hiểu em nên mới tặng một thứ hợp với em đến vậy.”

Quả thực chiếc nhẫn này rất phù hợp với cô, đeo lên tay cũng vừa như in, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ. Nhưng cũng chính vì vậy, cô càng không thể cứ thế mà nhận nó.