Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 33: Thật hay giả?



Hoàng bị câu hỏi của Dương làm cho lúng túng. Mấy năm trước khi hai người còn bên nhau, nếu được hỏi “sẽ kết hôn với Dương đúng không?" hắn sẽ không do dự đáp "tất nhiên rồi".

Nhưng bây giờ thì khác. Mọi thứ đã thay đổi tới mức vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Ông nội hắn nhất định sẽ không đồng ý. Ông rất yêu quý Tâm, sẽ không chấp nhận nếu hắn bỏ Tâm và lấy Dương. Thêm nữa, cho dù thế nào, Dương cũng là tội phạm giết người. Mà con dâu của nhà họ Lục, cháu dâu của ông, không thể là tội phạm giết người, từng ngồi tù. Nếu hắn thật sự làm vậy, sẽ biến nhà họ Lục thành trò cười của giới thượng lưu.

Bản thân hắn cũng cho rằng không thể. Vì hắn đã kết hôn với Tâm, là vợ chồng hợp pháp. Không thể ly hôn rồi lấy chính chị gái của vợ cũ được. Nhưng Dương không hề biết suy nghĩ đó, vẫn dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Nói thật lòng, cho dù biết chắc không thể kết hôn với Dương, hẳn cũng không nỡ nói ra lời cự tuyệt làm người con gái ấy đau lòng.

"Ừ, anh sẽ làm."

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Hắn trái lòng mình hứa hẹn sẽ đến với Dương sau khi chị ra tù. Hắn nghĩ cuộc đời Dương đã chịu nhiều đau khổ, nên sau khi chị trở về, chỉ trừ chuyện kết hôn hắn không thể làm, còn những chuyện khác đều có thể. Hắn sẽ hết lòng quan tâm chăm sóc, bù đắp cho Dương, không để chị phải chịu một chút tổn thương nào nữa.

Chị ta vui vẻ cười, mong chờ trong mắt vỡ òa, biến thành hạnh phúc. Dường như đã yên tâm với lời hứa hẹn của hắn, bàn tay chị ta buông ra, không giữ chặt tay hắn nữa.

"Em yên tâm rồi, chắc chắn anh sẽ không bao giờ lừa gạt em. Thôi, anh về xem em ấy thế nào đi, em không giữ anh lại nữa. Kẻo em ấy biết được lại trách em, nói em vô lý."

Buông tay Dương ra, hẳn, một lần nữa, đứng dậy chào hỏi mọi người rồi ra về.

Trong phòng, Dương vẫn mỉm cười. Chị ta biết thế nào là đủ, còn lôi kéo nữa sẽ làm hẳn cảm thấy đang bị ép buộc. Một khi hắn không hài lòng, nhất định cũng không cho người khác được như ý, chị ta sẽ mất đi tất cả. Lời hứa hẹn chưa chắc sẽ được thực hiện, nhưng trong hoàn cảnh này, như vậy là đủ rồi.

Cần phải kiên nhẫn, rồi từ từ sẽ có được nhiều hơn.

Trên giường ở phòng ngủ biệt thự, Tâm vừa tỉnh dậy sau cơn mơ chập chờn. Cô đã hạ sốt, chỉ còn hơi mệt mỏi, mồ hôi tuôn ra như tắm dính nhớp trên thân thể. Nhớ lại cuộc điện thoại của mẹ hồi nãy, cô chống tay ngồi dậy. Đỡ mệt hơn rồi thì phải đến bệnh viện thăm chị gái một chút.

Cô đứng dậy, đầu vẫn hơi đau nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi.

Sau khi tắm qua để tẩy sạch mồ hôi bám trên cơ thể, cô chọn một bộ đồ kín đáo, mặc vào, rồi cho điện thoại vào túi xách, cầm ra ngoài. Không ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy một người đang đi vào.

Hoàng vừa rời khỏi phòng bệnh của Dương đã vội vàng đi về nhà. Vừa về đến nơi, chưa kịp mở cửa đã thấy cửa được mở từ bên trong, người đáng lẽ ra nên bị ốm nặng không thể rời khỏi giường lại đang khoác túi đi ra ngoài. Hẳn cười giễu cợt:

"Tôi cứ tưởng ông nội bày trò lừa gạt, thì ra kẻ dối trá thực sự là cô. Không muốn đến bệnh viện thăm chị gái thì cứ nói một tiếng, không ai ép cô cả. Tôi còn cầu mong cô đừng bao giờ tiếp xúc với cô ấy. Cô lại còn phải mất công giả vờ bị bệnh, còn lôi cả ông nội tôi vào. Đúng là không biết xấu hổ."

Tự nhiên lại giả bệnh lừa gạt, làm hắn và ông nội mất công lo lắng. Nếu không phải hắn trở về xem, có khi ngày mai còn bị ông nội mắng không biết yêu thương chăm sóc vợ. Biết vậy hắn đã chẳng trở về làm gì, có khác gì một con rối bị cô đùa giỡn chạy xung quanh đâu.

Cô hơi nghi hoặc nhìn điệu bộ như bị lừa gạt của hẳn:

"Tôi giả bệnh làm gì? Giả vờ đáng thương có tác dụng gì đâu. Đêm qua tôi thật sự bị sốt, đến giờ mới đỡ hơn. Nếu anh không có việc gì thì tránh đường đi, để tôi đến bệnh viện thăm chị Dương."

Hắn nhíu mày, ngăn cô lại.

"Ai biết mục đích của cô là gì. Chỗ Dương thì cô không cần đến đâu, cô đến đó lại bày trò gì nữa, cô ấy đang mệt mỏi không chống đỡ nổi mấy trò đê tiện của cô."

Cô nhìn hắn như nhìn sinh vật ngoài hành tinh có lối giao tiếp khó hiểu, không lên tiếng. Hắn cũng đứng nguyên vị trí đó nhìn cô. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phá vỡ cục diện rối rắm.

"O, cô Tâm, sao cô lại chạy ra ngoài này? Đang ốm đau như thế không chịu nằm nghỉ còn muốn đi đâu nữa?"

Bác Hoa giúp việc tay xách nách mang một đống đồ đạc đi vào. Vừa đến cổng, thấy Tâm định ra ngoài, bác liền vội vàng đặt mấy túi đồ xuống đất, kéo tay cô.

"Bác vừa về nhà được một ngày, biết cô sốt cao nên chạy lên ngay. Cô đi vào nghỉ đi, có chuyện gì thì lo sau. Không có việc gì quan trọng hơn sức khỏe cả. Nào, cô đi vào với bác, ăn một bát cháo rồi uống thuốc cái đã. Trên đường về bác đã mua rồi."

Bác kéo Tâm vào nhà, ấn cô ngồi xuống ghế rồi mới bận rộn chạy ra ngoài xách đống đồ vào. Đổ cháo ra bát, bác đưa thìa cho cô.

"Cô cố gắng ăn một ít cháo đi, cháo mua ngoài không ngon bằng nhà nấu nhưng có ít gạo trong người thì vẫn hơn. Ăn đi thì mới uống thuốc được. Bác ở đây mãi không sao, vừa đi khỏi là cô đã bị ốm, không có ai chăm sóc làm sao bác yên tâm được."

Cô không cưỡng lại được sự nhiệt tình của người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình. Đón lấy bát cháo từ tay bác, xúc từng thìa cháo cho vào miệng. Cháo nhạt nhẽo không có vị gì cả, nhưng không muốn làm bác thất vọng nên cô vẫn cố nuốt.

Hoàng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Khi bác Hoa đột nhiên trở lại, ép cô ăn cháo, uống thuốc, hắn mới biết cô thật sự bị ốm nặng chứ không hề lừa gạt ai cả. Hắn có chút hối hận vì vừa rồi đã nặng lời với cô. Ốm đau không ai chăm sóc, lại còn bị hắn chế giễu là giả bệnh, không biết cô sẽ tủi thân đến thế nào.

Sau đó hắn không nói gì nữa, cũng không đả động gì đến cô, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn bác Hoa như một người mẹ già chạy tới chạy lui bận rộn chăm sóc cho cô gái trẻ không biết lo lắng cho sức khỏe của chính mình. Vừa luôn tay luôn chân, bác vừa cắn nhằn, trách cô còn trẻ tuổi, không biết yêu thương bản thân. Cô nghe thấy lời trách của bác, chỉ cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vì được bác thật lòng quan tâm.

Từ trước tới giờ, ít khi được yêu thương, nên cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả mọi người. Thành ra, đôi lúc sẽ không biết đáp lại sự quan tâm đầy nhiệt thành của người khác. Cô rất sợ người ta sẽ cảm thấy cô lạnh lùng xa cách, nên khi cảm nhận được tấm lòng của bác, cô rất vui vẻ, âm thầm coi bác như người lớn trong nhà.

Bác Hoa thấy cô buông bát xuống thì lập tức rót nước, lấy thuốc đưa cho cô.

"Cô uống thuốc đi, thuốc này hơi buồn ngủ nhưng hiệu quả tốt lắm. Lần trước bác bị ốm, uống vài ngày là lại khỏe re rồi. Cô uống đi rồi lên giường nghỉ."

Cô nhét viên thuốc vào miệng, uống nước, viên thuốc theo dòng nước cuốn trôi tuột vào thực quản, dạ dày. Đúng như lời bác nói, sau khi uống thuốc khoảng hai mươi phút, cô thấy mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến. Không quan tâm đến mọi chuyện nữa, cô đứng lên đi vào phòng ngủ.

Có lẽ do tác dụng của thuốc, giấc ngủ này của cô khá sâu và không bị quấy rầy bởi mộng mị chập chờn. Cô nằm thẳng trên giường, hai tay đặt lên bụng, khuôn mặt say ngủ yên bình đến kì lạ. Dường như vừa có một giấc mơ ngọt ngào, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, mặt mày giãn ra như đang mỉm cười.

Hôm nay trời trong, gió nhẹ mơn man lọt vào phòng qua cánh cửa sổ chưa khép kín. Ánh sáng mờ mờ chiếu lên bức tường một sắc trắng nhợt nhạt. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang nằm trên thảm cỏ xanh non, một người đàn ông cao lớn tiến đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng nằm xuống, vươn tay ôm lấy cô, kéo vào lòng.

Cô hít sâu một hơi, trong mũi thoang thoảng mùi cỏ non và hương nước hoa nam tính không rõ đã từng ngửi thấy ở đâu.

Người đàn ông đang ôm cô khẽ cười, hôn lên đỉnh cầu cô gái trong lòng. Cô cứ nằm trong ngực người đó, nhẹ nhàng thiếp đi.

Trong giấc mơ ấy, cô lại mơ thấy một giấc mơ khác, vẫn là người đàn ông ấy, không nhìn rõ mặt, nắm tay cô chạy trên thảm cỏ. Đằng sau hai người, một con rắn lặng lẽ trườn theo, quấn lên bắp chân cô. Cô bị rắn cắn một phát, ngã xuống kêu lên đau đớn, khi ngước mắt lên lại thấy người đàn ông đó đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng vuốt lên da rắn trơn nhắn.

Cô lại trở về nằm trong lòng người đàn ông trên thảm cỏ xanh non, nhưng trên chân có thêm một lớp băng vải thấm máu. Người đàn ông đó ngồi dậy, tháo băng vải trên chân cô ra, kề miệng vào sát vết thương, cắn.

Cô giật mình mở mắt, nhất thời không nhận ra đâu là thực đâu là mơ. Nhìn xung quanh căn phòng căn phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ khép hờ, vài phút sau cô mới định thần lại, thở phào. Thì ra chỉ là mơ thôi, mình vẫn đang nằm nghỉ trong căn phòng quen thuộc, không đi đâu cả.

Chợt cô cảm thấy cử động có chút khó khăn. Lúc đó mới phát hiện ra mình không phải người duy nhất nằm trên giường.

Hoàng đang ôm cô, khuôn mặt cô kề sát vòm ngực dày rộng, tay hắn mạnh mẽ vòng qua thân thể mềm mại, chân cũng đang gác lên chân cô.

Khi đang ngủ, trông hắn yên tĩnh và hiền hòa hơn hẳn, không nhếch mép cười giễu cợt, cũng không nói ra những lời làm tổn thương người khác. Trái ngược hoàn toàn với chính hắn khi đang thức.

Cô cựa quậy, muốn rời khỏi vòng tay hắn, ra khỏi giường, nhưng lại sợ đánh thức hẳn. Liền nhẹ nhàng nhấc cánh tay hắn lên, hơi dịch ra ngoài. Không ngờ, vừa dịch ra được vài phân hắn đã vươn tay kéo lại, ôm siết lấy eo cô, lẩm bẩm:

"Dậy sớm quá làm gì, ngủ thêm một lúc nữa đi."