Ông Xã Ơi, Nói Gì Đi Chứ

Chương 4: “Quý Ngạn”



Chín giờ sáng thứ hai, nội bộ Tư Thụy Lý mở họp như thường lệ.

Lúc Quý Ngạn đến văn phòng tổng giám đốc báo danh, chỉ có mình thư ký Sầm ở đó, cô mỉm cười với Quý Ngạn, không nói nửa lời dư thừa mà đi thẳng vào vấn đề: “Cuộc họp của sếp Lan sẽ kết thúc lúc mười giờ, đến mười giờ rưỡi phải tổ chức một buổi họp lên kế hoạch khác, tiếp đó ba giờ chiều sẽ gặp mặt người phụ trách ở Hồng Kông thông qua video.”

Sầm Ly thấy cậu chăm chú lắng nghe, cô nói tiếp: “Em đã xem qua ghi chú về các hạng mục công việc chị gửi chưa?”

Tối thứ bảy, giám đốc phòng nhân sự nói chuyện với cậu xong thì gửi wechat của Sầm Ly qua, sau khi thêm bạn bè Sầm Ly giới thiệu đơn giản về bản thân rồi cô gửi một tập tin cho cậu, bên trong đó ghi chép kỹ càng công việc của trợ lý tổng giám đốc và sở thích cá nhân của Lan Dực.

Bỗng dưng từ một viên chức bình thường vượt chức trở thành trợ lý tổng giám đốc, dù chỉ đang thực tập nhưng vẫn khiến người ta khó mà thích nghi được.

Quý Ngạn đáp: “Em đã xem qua một lần ạ.”

Kế hoạch ban đầu cho ngày chủ nhật của cậu là vẽ xong bản phác họa cho bà chủ, kết quả lại dành cả ngày để nghiên cứu chức vụ mới, đến tận hôm nay hồn vía vẫn chưa quay về.

Sầm Ly gật đầu: “Bây giờ em mới chỉ là trợ lý thực tập thôi, nếu có gì không hiểu có thể nhắn tin qua wechat của chị, chị xem rồi chị trả lời cho nhé hoặc là hỏi thẳng trợ lý Bạch luôn, con người cậu ấy tốt lắm.”

Ngoài trừ thư ký Sầm Ly ở bên ngoài, Lan Dực còn có một trợ lý Bạch Doãn Châu ở bên cạnh.

Nghe đâu trợ lý Bạch tốt nghiệp đại học Bergen, năm đó anh quen được ông ngoại Lan Dực khi đi làm thêm, ông cụ rất xem trọng anh nên sau khi tốt nghiệp ông cụ để Bạch Doãn Châu làm việc tại công ty ở Na Uy, qua mấy năm tôi luyện chàng trai người Hoa này quả thật có thể một mình đảm đương một phương.

Lần này Lan Dực về nước, ông cụ đặc biệt để Bạch Doãn Châu theo bên cạnh để giúp hắn quản lý chuyện làm ăn.

Quý Ngạn không nén được nỗi nghi ngờ, rõ ràng trợ lý Bạch ưu tú thế rồi sao lại tuyển thêm một thực tập sinh không có kinh nghiệm làm việc?

Chỉ là nghi ngờ vẫn là nghi ngờ thôi, cậu không thể mở miệng ra hỏi câu này được, dù sao cậu cũng chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của cấp trên.

Vả lại cậu với sếp còn có một chút….ừm hiểu lầm nho nhỏ.

Văn phòng tổng giám đốc rất lớn, trừ khu vực làm việc ở ngoài còn có khu tiếp khách, khu thư giãn và phòng nghỉ ngơi độc lập. Bên trái cửa sổ sát đất còn một khu thực vật xanh ngắt để rất nhiều hoa cỏ cây cối, đa số đều là những giống loài Quý Ngạn không biết tên nhưng nhìn thôi cũng biết giá cả đắt đỏ.

Mà đằng sau thảm thực vật xanh mướt là bức tường nước đồ sộ được chạm trổ đường vân ngang, dòng nước chảy xuống chậm rãi, róc rách trong trẻo thoạt nghe giống như âm thanh của rừng rậm ở khe núi.

Dưới bức tường còn có một hồ nước hình bán nguyệt, bên trong ngập tràn khói sương lượn lờ và hoa súng, có thể thấy thấp thoáng cả cá vàng đang nô đùa dưới lá sen.

Tĩnh mịch yên ả nhưng lại lý thú bất ngờ

Mười giờ cuộc họp kết thúc, tổng giám đốc về văn phòng, trợ lý Bạch Doãn Châu đi theo sau lưng.

Quý Ngạn lập tức đứng lên khỏi vị trí làm việc, hết sức kính cẩn gọi “sếp Lan” và “trợ lý Bạch”.

Vạt nắng hạ đầu mùa vàng hoe trong veo xuyên qua cửa sổ sát đất, tạo thành quầng sáng mong manh phủ lên đỉnh đầu chàng trai.

Thân hình của cậu hơi gầy, mặc đồ công sở vào trông lại càng thêm mỏng manh yếu ớt, lúc cụp mắt cậu hơi mím môi lại cứ như bị người khác bắt nạt.

Lan Dực cởi áo khoác nới lỏng cà vạt, lặng thinh dời tầm mắt khỏi cậu: “Anh sắp xếp buổi họp lên kế hoạch trước đi, tôi sẽ đến đó đúng giờ.”

Câu này là dành cho Bạch Doãn Châu đang đứng phía sau, Bạch Doãn Châu lấy áo khoác của sếp treo lên giá treo, sau đó cầm hai tập tài liệu trên bàn lên: “Được thôi.”

Dứt lời anh nhìn Quý Ngạn: “Có cần mang cậu ấy theo không sếp Lan?”

Lan Dực liếc nhìn vừa khéo đối mắt với Quý Ngạn.

“Khỏi.” Hắn ngồi lên ghế xoay, toàn thân thả lỏng: “Mang theo cậu ta sẽ làm giảm hiệu suất làm việc của anh.”

Quý Ngạn: “…”

Bạch Doãn Châu gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Cả văn phòng rộng lớn yên tĩnh lại ngay tức khắc, bên tai chỉ còn âm thanh véo von từ bức tường nước.

Quý Ngạn mất tự nhiên quay lại khu làm việc, vờ như bản thân đang nỗ lực làm việc. Nhưng ánh mắt của sếp thật sự quá mức rõ ràng, cứ như có hai con dao con đang ở trên người cậu, chỉ cần hơi lơ đễnh nó sẽ róc đi một lớp da của cậu.

“Quý Ngạn.”

“Dạ có!”

Đang lúc nín lặng tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy đối phương gọi tên của mình cậu suýt nữa là đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, khuôn mặt ngây thơ mờ mịt.

Cằm Lan Dực khẽ chuyển động, ngón tay không biết vô tình hay cố ý gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thư ký Sầm không nói với cậu là tôi cần uống cà phê sau khi họp à.”

Quý Ngạn vội vã động não, quả thật tìm thấy một lời dặn dò như vậy giữa rất nhiều lời dặn dò rắc rối phức tạp khác, lời nói lập tức đi đôi với hành động: “Xin lỗi sếp, giờ tôi sẽ chuẩn bị ngay đây ạ.”

Phòng pantry của công ty sẽ cung cấp cà phê miễn phí cho nhân viên mỗi ngày, đa phần là cà phê kiểu Mỹ và Latte, đơn giản nhanh chóng và tiện lợi.

Vị tổng giám đốc mới nhậm chức này thích uống cà phê ủ lạnh, nhân viên pha cà phê đã chuẩn bị xong từ sớm, vì thế Quý Ngạn đi lấy cà phê cũng không mất bao nhiêu thời gian. Lúc cậu quay về thì bắt gặp Lan Dực đang đứng trước tường nước cho cá ăn, cậu lưỡng lự mấy giây mới từ từ tiến lại gần: “Cà phê của sếp đây ạ.”

Tay trái Lan Dực đang cầm hộp thức ăn cho cá, xắn tay áo đến khuỷu tay nên có thể nhìn thấy từng đường gân rõ ràng trên cánh tay.

Ngón tay hắn rất dài, xương mu bàn tay nhô lên rõ rệt, thậm chí lúc nghiền thức ăn cho cá có thể thấy lờ mờ một luồng sức mạnh mạnh mẽ thoát ra từ tay hắn.

—Cứ như nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay, khiến người ta phải khiếp sợ.

Lan Dực để hộp thức ăn cho cá qua một bên, lấy khăn ướt lau tay sau đó mới cầm lấy ly cà phê Quý Ngạn đem tới.

Quý Ngạn thấp hơn hắn nửa cái đầu, bây giờ cậu lại đang cúi đầu nên chênh lệch chiều cao giữa hai người lại rõ rệt hơn.

Cà phê hoa quế ủ lạnh mát lạnh, cầm trong lòng bàn tay cực kì dễ chịu.

Lan Dực dùng ngón tay xoa nhẹ lên thành ly, đôi mắt màu xanh da trời nhìn chằm chằm con chim cút ở trước mặt, không biết vì sao trong đầu lại nhớ về dáng vẻ Quý Ngạn gõ cửa đánh ghen lúc hắn đang họp ở khách sạn…

Tuy rằng cậu làm bộ như rất uất ức nhưng khí thế lại oai phong bệ vệ, không có chút nhát gan nào giống như bây giờ, thiếu chút nữa là khiến Lan Dực phải nghi ngờ bản thân có bắt nạt cậu hay không.

Trước khi cậu được điều đến bên cạnh Lan Dực, hắn đã phái người đi điều tra tất tần tật về Quý Ngạn, trong hộ khẩu chỉ có một người mẹ, hoàn cảnh gia đình rất trong sạch, cũng không có ai gọi là “con trai”. Hơn nữa Quý Thúy Hoa, mẹ của cậu lại lại giáo viên chủ nhiệm lớp hắn hồi cấp ba.

Lan Dực vốn không muốn nghi ngờ con trai cô Quý, nhưng khi chuyện trùng hợp này chồng chéo lên chuyện trùng hợp kia sẽ khiến người ta buộc phải cảnh giác.

Chỉ là cho tới hiện tại vẫn chưa điều tra rõ rốt cuộc là ai đã giật dây cậu ta đi tiếp cận hắn, cũng không rõ là muốn đánh cắp bí mật của công ty hay là có suy tính gì khác.

Evillis nói đúng, vẻ bề ngoài trong sáng đúng là thứ mê hoặc lòng người nhất.

Cậu nhóc này đúng thật là có một chút kỹ thuật diễn xuất trong tay.

*

Quý Ngạn đưa cà phê xong không rời đi ngay mà lẳng lặng đợi ở bên cạnh để nghe xem sếp còn căn dặn gì nữa không.

Không biết có phải do cậu tưởng tượng không nhưng cậu cứ cảm thấy ánh mắt sếp nhìn cậu cứ là lạ, mặc dù cậu đã cúi đầu thấp hết mức cũng không thể làm lơ đi được, ánh mắt của sếp đem lại cho cậu cảm giác không thoải mái như lưng bị kim châm.

Có lẽ…có lẽ….có lẽ là sếp vẫn thật sự chưa quên được chuyện xảy ra ở khách sạn.

Hay là cậu thử giải thích?

“Sếp Lan, ngày hôm đó….”

“Con của chúng ta đâu?”

Hai người mở miệng cùng một lúc.

Quý Ngạn đứng hình tưởng bản thân nghe nhầm, đôi mắt đen láy tròn xoe chớp chớp liên tục: “Cái, cái gì cơ?”

Lan Dực nở nụ cười nhạt khó mà phát hiện ra được, lặp lại câu vừa nói: “Con của chúng ta đâu?”

Quý Ngạn; “…”

Lan Dực thấy hai má cậu nhanh chóng đỏ bừng, hắn thầm nói trong lòng quả nhiên cậu ta có âm mưu không trong sáng, trên mặt không nén nổi phớt lên nụ cười giễu.

Tiếng nước vẫn trong trẻo, chảy róc rách sau lưng hai người.

Lan Dực trầm ngầm nhìn cậu một chốc, dưới tình huống không tìm thấy lời giải, hắn lại hỏi: “Vừa nãy cậu tính nói cái gì?”

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Lan Dực không đợi Quý Ngạn trả lời mà đi vòng qua cậu đến bàn làm việc, tiện tay để ly cà phê xuống: “Vào đi.”

Bạch Doãn Châu đẩy cửa bước vào, anh cũng không phát hiện ra sự khác thường giữa hai người, nói: “Sếp Lan ở bên Hồng Kông có vấn đề nảy sinh rồi, e là phải hủy cuộc họp trực tuyến chiều nay.”

Lan Dực nhíu mày, mạch suy nghĩ quay lại quỹ đạo ngay lập tức: “Phát sinh vấn đề gì vậy?”

Bạch Doãn Châu: “Nghe nói lúc hải quan kiểm tra đã xảy ra chút chuyện, hiện tại cả sếp Lâm và hàng hóa đều bị tạm giam.”

Sếp Lâm là người mà Lan Dực sẽ họp video vào ba giờ chiều nay.

Thông thường, trong quá trình xuất khẩu hàng hóa nếu bị hải quan tạm giữ vì chưa hoàn thành thủ tục đầy đủ hoặc những vấn đề khác, người phụ trách có liên quan thường sẽ không bị liên lụy.

——Trừ phi là có dính líu tới buôn ma túy và buôn lậu.

“Đã liên hệ với bộ phận khai báo hải quan chưa?”

“Tôi đã liên hệ nhưng rất khó tiếp nhận và giải quyết trong thời gian ngắn. Đợt hàng lần này của chúng ta xuất khẩu qua Liên Minh Châu u EU, nếu kéo dài thời gian vận chuyển có khả năng ta phải đối mặt với chuyện bồi thường.”

Bồi thường là thứ yếu, danh dự của tập đoàn mới là thứ quan trọng nhất.

Lan Dực trầm tư trong phút chốc, nghiêm mặt nói: “Hủy cuộc họp lên kế hoạch lúc mười giờ rưỡi, rồi đặt vé máy bay đến Hồng Kông liền luôn đi.”

Bạch Doãn Châu gật đầu, anh lập tức quay lại ngồi trước máy tính bắt đầu làm việc.

Lệnh hủy cuộc họp nhanh chóng được truyền đến các phòng ban liên quan, lúc đặt vé máy bay anh ngẩng đầu nhìn về phía Quý Ngạn: “Cậu có giấy thông hành không?”

Quý Ngạn thành thật trả lời: “Dạ có.”

Khựng lại khoảng hai giây, cậu không mấy tự tin hỏi: “Tôi cũng phải đi cùng ạ?”

Lan Dực không nói gì chỉ liếc nhẹ cậu một cái.

Bạch Doãn Châu cười đáp: “Trợ lý thực tập cũng là trợ lý vậy nên đi việc đi công tác là điều không thể thiếu.”

Quý Ngạn biết anh hiểu lầm ý của cậu, vội vã giải thích: “Không phải là tôi không muốn đi công tác đâu, mà là do tôi….tôi say máy bay.”

“Không sao, tôi có đem theo thuốc say máy bay.” Giọng điệu của Bạch Doãn Châu rất thật thà đáng tin: “Gửi số chứng minh nhân dân của cậu qua cho tôi đi.”

Kế hoạch đi công tác đột ngột cứ thế được thực hiện, Quý Ngạn vội vàng chạy về nhà thu dọn hành lý, tiện tay cầm theo máy tính bảng, thử xem có dành ra được chút thời gian hoàn thành xong bản phác họa cho má mì đại gia được hay không, như vậy cậu có thể hết lòng tập trung vào công việc

Cấp trên đi khoang hạng nhất tất nhiên hai trợ lý cũng không ngoại lệ.

Nửa tiếng trước khi lên máy bay Quý Ngạn đã uống thuốc chống nôn Dimenhydrinate, nhưng lúc máy bay cất cánh cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cậu đeo dép vào rồi nằm ngửa trên ghế, đầu vừa đau vừa choáng cùng với cảm hơi giác buồn nôn hành cậu đến mức sắp khóc tới nơi.

Lan Dự cầm tạp chí tài chính kinh tế mới nhất ngồi ở bên cạnh, bóng dáng lăn qua lộn lại của Quý Ngạn lọt vào khóe mắt hắn, dần dà hắn mất đi hứng thú đọc tạp chí tiếp.

Một lát sau, hắn khép tạp chí lại rồi ném miếng bịt mắt ngủ cho Quý Ngạn: “Đeo cái này vào.”

Quý Ngạn cảm động khôn nguôi, sau đó từ chối ý tốt của hắn: “Cảm ơn sếp Lan nhưng tình huống của tôi khá đặc biệt, thuốc say máy bay không có tác dụng, cả tai nghe và bịt mặt cũng không khá hơn bao nhiêu.”

Lan Dực cụp mắt nhìn cậu: “Vậy phải làm sao?”

Khuôn mặt Quý Ngạn trắng bệch, nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Ráng nhịn thôi.”

Trong khoang máy bay rất yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở không mấy ổn định của người bên cạnh.

Lan Dực quay mặt đi, không nhìn bé thỏ con trắng trẻo đáng yêu tội nghiệp nữa——

Muốn để tôi đây thả lỏng cảnh giác sau đó nhân cơ hội giành lấy lòng thương cảm từ tôi chứ gì?

Nằm mơ đi!

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Lan (nhẫn tâm) (lạnh lùng tuyệt tình): Sở dĩ bản thân tôi độc thân 29 năm là bởi vì tôi đây là một người vô cảm.”

Quý Ngạn: Hức…..đầu choáng quá đi mất, mắc ói nữa QAQ.”

Sếp Lan: “Lại đây anh ôm.”

Hết chương 4.