Ông Xã Thần Bí

Chương 150: Tôi là vợ của anh ấy



Tô Ánh Nguyệt nhận lấy tờ giấy có viết số điện thoại, sau khi cảm ơn y tá thì vừa đi ra ngoài, vừa lưu số điện thoại vào điện thoại của mình.

Cô lưu tên là “chủ xe tốt bụng”, sau đó thì nhìn thấy địa chỉ hiển thị trên màn hình là ở thành phố Cảnh, hơi ngẩn ra một chút.

Phía Nam có thành phố Vân Châu, phía Bắc có thành phố Cảnh, đều là hai thành phố lớn vô cùng phồn hoa, hưng thịnh.

Hơn nữa thành phố Cảnh còn có một đại gia tộc, đó là nhà họ Phong thần bí có thế lực khổng lồ.

Đối với nhà họ Phong này, Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ là nghe nói qua, không biết rốt cuộc là to lớn như thế nào.

Tô Ánh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều nữa, gửi tin nhắn qua cho người chủ xe tốt bụng này.

Xin chào, tôi là chủ nhân của chiếc xe mà tôi hôm qua đã đâm trúng ngài, hiện giờ tôi đã ra viện, không biết ngài lúc nào thì rảnh, chúng ta nói một chút về chuyện bồi thường.

Người ta tốt bụng đưa cô đến bệnh viện, tuy chủ xe đó không bị sao, nhưng cô quả thật là đã đâm trúng xe của người ta, chắc chắn là có hư hại một chút, còn về phần xe thuộc hãng nào, cô cũng chưa kịp nhìn rõ.

Sau khi gửi tin nhắn đi, giống như biệt tăm biệt tích, không thấy hồi âm trở lại.

Tô Ánh Nguyệt suy đoán đối phương chắc là một người rất bận rộn, đối phương đã để lại số điện thoại, chắc chắn là muốn cô chủ động tìm họ.

Quần áo trên người Tô Ánh Nguyệt mặc vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, xe của cô đã được đưa đi sửa chữa, giờ ra viện rồi, cô chuẩn bị đón xe về nhà.

Lúc đợi xe, cô nhịn không được mà liếc nhìn màn hình điện thoại lần nữa, phát hiện vẫn không có ai gọi đến.

Cô lướt đến mục liên lạc gần đây, cũng không có cuộc gọi nhỡ, một cuộc cũng không có.

“Kít…”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy ngẩng đầu lên, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại đằng trước.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Huỳnh Tiến Dương từ trên xe bước xuống.

Huỳnh Tiến Dương đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, nói: “Ánh Nguyệt.”

Tô Ánh Nguyệt híp mắt nhìn anh ta, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, trên trán còn dán một băng keo cá nhân, cả người thoạt nhìn có cảm giác yếu ớt.

Nhưng khi đối mặt với Huỳnh Tiến Dương, giọng nói của cô vẫn lạnh nhạt như cũ: “Loại người âm hồn bất tán như anh đúng là rất có ý tứ?”

Đối với người không liên quan đến mình, sự nhẫn nại của cô rất ít, rất dễ dàng bị kiệt quệ, huống chi là người như Huỳnh Tiến Dương làm cô cảm thấy ngán ngẩm.

“Anh âm hồn bất tán?” Huỳnh Tiến Dương nhíu chặt mày, trong giọng nói mang theo sự không thể tin được.

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, sau đó cuối đầu mở điện thoại, muốn gọi điện.

Huỳnh Tiến Dương cảm giác được bầu không khí không đúng lắm: “Cô gọi cho ai?”

Tô Ánh Nguyệt không thèm ngẩng đầu: “Tô Yến Nhi.”

“Không được gọi.” Huỳnh Tiến Dương giữ chặt điện thoại của cô.

“Vì sao không được gọi? Tôi muốn nói cho chị ấy biết, từ hôm qua đến nay anh vẫn luôn muốn quấy rầy tôi, đối với tôi như âm hồn không tan, còn muốn hủy hôn ước với chị ấy.”

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nói xong, vẫn chưa kịp nghe câu trả lời của Huỳnh Tiến Dương, thì bỗng nhiên ngước mắt, nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng đằng sau Huỳnh Tiến Dương.

“Trần…”

Cô không biết Trần Minh Tân đã đứng ở đây lúc nào, cũng không biết anh làm sao lại xuất hiện ở đây, nhưng cô biết những lời vừa nãy của cô rất dễ làm cho người khác hiểu lầm.

Không đợi cô gọi cả họ tên của Trần Minh Tân thì anh đã ôm Thịt Bò tiếp tục đi về phía trước.

Tối hôm qua anh qua đêm ở quán bar, sáng sớm tỉnh dậy thì phát hiện Thịt Bò có gì đó không thích hợp, nghĩ đến có khả năng là do cho nó uống chút rượu, nên anh mang đến bệnh viện.

Hiện tại đang là giờ cao điểm mọi người đi làm, trên đường lại kẹt xe, mà tình hình của Thịt Bò không quá tốt, anh liền dừng xe lại đi bộ đến bệnh viện.

Chỉ là, anh không ngờ sẽ nhìn thấy một màn này.

Trên người của Tô Ánh Nguyệt rõ ràng vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vừa mới sáng sớm thì đã đứng bên đường lôi kéo với Huỳnh Tiến Dương, những lời nói vừa nãy của cô, anh nghe thấy rất rõ.

Lần đầu tiên anh chán ghét tai mình lại thính như vậy.

Trần Minh Tân lạnh mặt, bước rất nhanh đi về phía phòng thú y, thần sắc trên mặt lạnh lùng như núi tuyết đóng băng ngàn năm, không cần đứng gần anh cũng có thể cảm nhận được lãnh ý từ trên người anh phát ra.

Tô Ánh Nguyệt đẩy Huỳnh Tiến Dương ra mà đuổi theo anh.

Huỳnh Tiến Dương cũng muốn đi theo, nhưng anh ta vẫn cố kị Trần Minh Tân dù sao cũng là chồng trên danh nghĩa của Tô Ánh Nguyệt, nên cũng không đuổi theo.

Huống chi, cho dù không cần anh ta đuổi theo thì cũng nhìn ra được quan hệ giữa hai người họ đã xuất hiện vết nứt rồi.

Huỳnh Tiến Dương cong khóe môi, tâm tình vui sướng mà xoay người lên xe.

Mà Tô Ánh Nguyệt đang đuổi theo sau Trần Minh Tân, trực tiếp đến phòng thú y, mới đuổi kịp anh.

Trần Minh Tân đi vào, trên mặt của nhân viên lễ tân lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Hoan nghênh quý khách!”

Tuy trên người anh cũng đang mặc bộ đồ hôm qua, đã có chút nhăn nhúm, nhìn có vài phần nhếch nhác, nhưng một chút cũng không hao tổn gì đến khí chất nổi bật bất phàm trên người anh.

Trong lòng Trần Minh Tân ôm Thịt Bò đang mệt mỏi, uống rượu đến nửa đêm, giọng nói vốn dĩ dễ nghe của anh giờ đây đã có chút khàn khàn, ngược lại càng lộ ra sự trêu chọc lòng người: “Tôi muốn bác sĩ tốt nhất ở đây khám.”

“Được, lập tức sẽ sắp xếp cho anh.”

Cô lễ tân bị anh mê mẩn đến thất điên bát đảo, bác sĩ thú ý tốt nhất ở đây là cần phải hẹn trước, nhưng cô ta hiện giờ đã bị anh mê mẩn, tự tiện làm chủ sắp xếp cho Trần Minh Tân.

Dù sao người có dung mạo đẹp trai thì sẽ luôn làm cho người khác nhịn không được mà ưu tiên cho anh ấy.

Trần Minh Tân mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, đi vào bên trong, cũng không liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt đuổi theo phía sau.

Cô lễ tân cản Tô Ánh Nguyệt lại: “Cô gái này, xin hỏi cô…”

Tô Ánh Nguyệt chỉ vào Trần Minh Tân nói một câu: “Tôi là vợ của anh ấy.”

Sau đó trước sự kinh ngạc của cô lễ tân mà vượt qua đi vào bên trong.

Trần Minh Tân tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, đặt Thịt Bò trong tay xuống.

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nhìn rất ấm áp.

Bác sĩ liếc nhìn Trần Minh Tân, hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc với khí thế được phát ra của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

Nhưng ông ta rốt cuộc cũng là người từng trải, chỉ ngẩn ra mấy giây thì đem tầm mắt dời đến trên người của Thịt Bò, động tác nhẹ nhàng sờ nó, ánh mắt ôn hòa, hỏi: “Nói một chút về tình hình của nó.”

“Nó uống chút rượu.” Trần Minh Tân trả lời ngắn gọn súc tích.

Tô Ánh Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, vừa nghe câu này của Trần Minh Tân, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc đi tới, sau khi đến gần, vẫn chưa kịp nói chuyện thì đã ngửi được mùi rượu từ trên người anh.

Cô khẽ nhíu mày, Trần Minh Tân là một người thích sạch sẽ, tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ không làm cho trên người mình mang mùi rượu nặng đến thế, hơn nữa, bộ đồ vest trên người anh cũng có chút nhăn nhúm.

Tối qua anh… đã uống rất nhiều rượu?

Tô Ánh Nguyệt khẽ cắn môi, thì ra anh tức giận như vậy…

Bác sĩ nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ở đằng sau Trần Minh Tân, hỏi một câu: “Vợ cậu à?”

“Phiền ông kiểm tra nhanh một chút, tôi rất bận.” Trần Minh Tân nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.

Gương mặt của bác sĩ lộ ra vẻ ngạc nhiên, vừa nhìn đã biết là cãi lộn, trên trán của cô gái còn dán băng gạt, trên người của người đàn ông còn có mùi rượu, còn để cho chó cũng uống rượu.

Có lẽ là bạo lực gia đình?

Bác sĩ lắc đầu, ôm lấy Thịt Bò đi vào bên trong kiểm tra.