Ông Xã Thần Bí

Chương 34: Đến ba của con mà con cũng mặc kệ sao




Anh cất điện thoại vào túi trước sự chứng kiến của mọi người, trong suốt quá trình, anh không hề thay đổi sắc mặt, nhìn có vẻ cực kỳ tự tin.
Với người đã từng lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió thương trường như Tô Thành, lần này trong lòng cũng có chút bồn chồn: tên Trần Minh Tân này chắc không phải phía sau có chuyện gì đó không thể để người ta biết được chứ?
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ta không có vẻ gì là sốt ruột, cô nhỏ tiếng nói với anh: “Anh gọi điện cho bạn anh chưa?”
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô, đáy mắt anh khẽ mỉm cười, vén sợi tóc trước trán của cô và nói: “Rồi.”
“Thực sự rất xin lỗi, lẽ ra anh và bạn anh không đáng bị kéo vô chuyện này.” Từ lúc biết nhau đến giờ đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt cảm thấy ngại với Trần Minh Tân.
Hai người ở giữa đám đông vây quanh, nhưng lại trò chuyện như chốn không người, có vẻ như họ không hề lo lắng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tô Thành có chút tức giận, nói thẳng với Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, cho con cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ con qua đây, con vẫn là cô hai của nhà họ Tô, ông sẽ trả lại cổ phần mà ba con để lại cho con.”
Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt hiện lên chút mỉa mai: Tô Thành, ông thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều coi trọng quyền thế địa vị như ông sao?
“Con cũng không cần.”
Dứt lời, trong lòng Tô Ánh Nguyệt dâng lên cảm xúc vui sướng, mấy năm qua, cô đã đè nén rất nhiều uất ức của mình.
“Mày…” Tô Thành chỉ vào cô, một lúc lâu mới nói được một câu toàn vẹn: “Mày đến cả ba mày cũng mặc kệ à?”
Tô Ánh Nguyệt vừa nghe nhắc đến ba cô, phút chốc bần thần.
Tô Thành nhìn thấy sự thay đổi của cô, biết rằng mình đã nói trúng điểm yếu của cô, nên tiếp tục nói: “Chỉ cần con nghe lời, ông sẽ cho con biết trại giam mà ba con đang ở, bị phạt tù bao lâu, và khi nào được thả ra.”
Trong ký ức tuổi thơ mỏng manh của Tô Ánh Nguyệt, duy nhất thời điểm nhiều màu sắc để cô phải hoài niệm, đó chính là những giây phút bên ba cô.
Ba của cô chính là điểm yếu của cô.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, tay cuộn thành nắm đấm: “Anh…”
Chỉ hai chữ ‘Đi thôi’cho dù cô không nói ra được thành lời, nhưng Trần Minh Tân vẫn hiểu được ý của cô.
Cô có thể không cần lấy cổ phần, nhưng cô rất muốn biết ba của cô bị giam ở nhà tù nào, và còn bao lâu nữa được thả ra, cô thật sự, thật sự rất nhớ ba mình.
Khát vọng tình thân ruột thịt trong người cô đã chiến thắng tình cảm mới chớm nở với Trần Minh Tân.
Đới với cô mà nói thì ba là người quan trọng nhất.
Tô Ánh Nguyệt cắn răng, cụp mắt xuống, đưa tay lên chuẩn bị rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh.
Nhưng Trần Minh Tân mạnh hơn, anh giữ chặt tay cô, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn như vực sâu hun hút: “Tô Ánh Nguyệt, em dám buông tay tôi thử xem!”
“Ba đối với tôi rất quan trọng, rất quan trọng…”
Cô lặp lại từ ‘rất quan trọng’ nhiều lần, ý muốn nói cho Trần Minh Tân biết đây chính là lý do cô không thể không ở lại.
“Nếu tôi có thể giúp được em thì sao?” Trần Minh Tân nhỏ tiếng nói vào tai cô: “Nếu như tôi có thể giúp em điều tra ra ba em ở nhà tù nào …”
Tô Ánh Nguyệt mở to mắt nhìn anh, thể hiện điều anh vừa nói thật khó tin.
“Ngay từ đầu em đã tìm đến tôi và còn đi đăng ký kết hôn với tôi, có dũng khí trao cả đời em cho tôi, thì bây giờ, em vẫn có thể tin tưởng tôi.”
Giọng nói của Trần Minh Tân mang theo hơi hướng mê hoặc.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt thoáng qua chút mâu thuẫn lẫn lộn, tin tưởng anh sao?
Tô Thành nhìn tình hình có vẻ không ổn lắm, liền nói: “Ánh Nguyệt, con từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chẳng lẽ con bây giờ lại hồ đồ đi tin một thằng nghèo mạt với hai bàn tay trắng sao?”
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn Tô Thành rồi cười nói: “So với ông, con thà tin tưởng anh ấy còn hơn.”
Đúng vậy, so với Tô Thành, cô thà tin tưởng Trần Minh Tân còn hơn.
Ngay thời điểm này, tiếng còi cảnh sát từ ngoài cổng chính vang lên.
Sắc mặt Tô Thành tái mét, ông nghi ngờ xoay đầu nhìn Trần Minh Tân, ông rõ ràng đã chủ động đánh tiếng báo trước, tại sao lại …
Tô Ánh Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên.
Tại thành phố Vân Châu, nhà họ Huỳnh, họ Phan, họ Tô là ba gia tộc quyền lực nhất ở thành phố này, hầu như không ai dám đắc tội, không ngờ rằng bạn của Trần Minh Tân lại thật sự đã báo cảnh sát giùm anh…
“Thưa ông Tô, không biết bây giờ có phải chúng cháu có thể rời khỏi được chưa?” Trần Minh Tân xoay đầu nhìn Tô Thành, sắc mặt anh vẫn bình thản như lúc anh mới bước vào.
Giống như ngay từ đầu anh đã biết được kết quả sẽ như vậy.
“Cho hỏi phải ông Tô không? Chúng tôi nhận được tin báo nơi đây có xảy ra tranh chấp…”
Cảnh sát nghiêm trang bước vào.
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi …” Tô Thành rặn ra nụ cười tiến về phía cảnh sát, một tay đưa ra sau lưng phất phất tay ra hiệu, đám vệ sỹ hiểu ý cũng nhanh chóng tản ra.
Cảnh sát nghi ngờ nhìn qua đám vệ sỹ đang nhanh chóng tản ra, lại nhìn kỹ hơn nữa phát hiện Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đang đứng ở giữa đám đông, rồi lại nhìn sang Tô Thành tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
Trần Minh Tân bước lên trên, lịch sự lễ phép cảm tạ: “Cám ơn anh cảnh sát, vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm, vợ của tôi là cháu gái của ông Tô, sao lại có thể động tay đánh người được, vừa rồi là ông Tô có chút tức giận, nên tôi sợ lỡ như có chuyện gì không hay.”
Lời Trần Minh Tân nói ra như thánh chỉ, cảnh sát ban đầu cũng tỏ vẻ không tin lắm, nhưng kết quả sau khi nghe anh nói xong liền thay đổi thái độ: “Nếu đã như vậy, vậy thì mọi người giải tán thôi.”
Sau đó, còn đặc biệt quan tâm xoay qua hỏi Trần Minh Tân: “Cậu Trần bây giờ đã chuẩn bị về nhà chưa?”
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên, xoay qua nhìn Trần Minh Tân: từ lúc nào cảnh sát biết anh họ Trần vậy?
Trần Minh Tân hiểu ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của cô, nhỏ tiếng giải thích: “Bạn của tôi lấy tên tôi báo cảnh sát.”
Tô Ánh Nguyệt bán tin bán nghi gật gật đầu.
Trần Minh Tân xoay qua nhìn Tô Thành, ánh mắt anh thoáng hiện lên đắc chí, rồi nắm tay Tô Ánh Nguyệt nhanh chân đi ra ngoài.
Tô Thành đợi mọi người rời đi hết, tức giận đập phá rất nhiều đồ.
Vốn là kế hoạch mọi chuyện không hề có sơ hở, không ai ngờ rằng thằng ranh nghèo xác sơ đó lại báo cảnh sát.
“Ông nội, ông bớt giận.” Tô Yến Nhi tiến lên phía trước dìu Tô Thành ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an ông: “Cái tên Trần Minh Tân đó chẳng qua là gặp may thôi, Ánh Nguyệt chẳng qua là nhất thời bị anh ta lừa thôi, rồi từ từ em nó sẽ hiểu được khổ tâm của ông.”
“Hiểu? Nó mà hiểu thì sao còn theo thằng nhà nghèo rời đi! Ông gả cho Phan Viết Huy là đã cảm thấy may phước cho nó rồi!” Tô Thành nhắc đến Tô Ánh Nguyệt càng giận hơn.
Tô Yến Nhi vừa vuốt vuốt lưng Tô Thành trấn an ông, vừa lên tiếng khuyên: “Lai lịch Trần Minh Tân kia có phải là có vấn đề gì mà mình không biết không, chứ không thì sao anh ta có thể gọi điện thoại nhờ người gọi cảnh sát đến được?”
Tô Yến Nhi đã làm việc ở tập đoàn Tô Thị được hai ba năm, tiếp xúc toàn là nhân viên cấp cao của công ty, trực giác của cô nói cho cô biết, Trần Minh Tân này có thể không hề đơn giản.
Tô Thành bình tĩnh hơn, cả đời này của ông rất ít khi nhìn sai chuyện gì, trải qua chuyện lần này, ông cũng cảm giác Trần Minh Tân này có thể không hề đơn giản.
Tô Thành căn dặn cô: “Nếu vậy thì con thử đi điều tra xem.”
“Dạ, con sẽ không làm cho ông thất vọng đâu ạ.”
Tô Yến Nhi ngoan ngoãn trả lời, tay vẫn vỗ lưng Tô Thành, nhưng tư tưởng của cô thì đã phiêu bạc đi rất xa.
Người mà đến cả cô cũng không thèm để ý đến, nhưng lại đối xử với Tô Ánh Nguyệt tốt như vậy, nhất định có vấn đề.
Cho dù Trần Minh Tân thật sự thích Tô Ánh Nguyệt đi nữa, cô cũng sẽ tìm cách chia rẽ bọn họ, Tô Ánh Nguyệt sao xứng đáng được hạnh phúc được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.