Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1034



Cùng trong trí nhớ của cô hoàn toàn không giống nhau!

Xe phòng đến trên đường.

Người họp chợ nối liền không dứt, trên cơ bản đều là một ít người già lái xe điện ba bánh, trên xe chở mấy đứa nhỏ, ven đường đều bày quán, tiếng chào hàng thật to vang lên không ngừng, vô cùng náo nhiệt.

“ở đây rất ít người trẻ tuổi sao?”

“Cũng không phải là ít.” Tới trên đường lớn, tốc độ xe chạy chậm rất nhiều, Lâm Quán Quán giải thích cho Tiêu Lăng Dạ nói: “ở đây là huyện nghèo khó, dân cư nhiều, thu nhập thấp! Rất nhiều người trẻ tuổi vì cải thiện điều kiện kinh tế trong nhà, đều đi làm công ở thành thị có kinh tế phát đạt, trẻ con trong nhà chỉ có thể để lại cho mấy người lớn tuổi hỗ trợ chăm sóc nên trên tin tức thượng thường xuyên nói ở đây chỉ có người già và trẻ nhỏ ở thôi!”

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.

Khi nói chuyện, xe đột nhiên dừng lại.

“Cốc cốc cốc!”

“Vào đi!”

Tài xế mở cửa nói: “Tổng giám đốc, bên ngoài có quá nhiều xe ba bánh trên đường, giao thông hỗn loạn, hiện tại đổ ở chỗ này, thời gian tiếp e rằng xe tạm thời không di chuyển được.”

Tiêu Lăng Dạ nhìn về phía Lâm Quán Quán.

“Không có việc gì, không có việc gì, vậy cứ từ từ đi.” Lâm Quán Quán gãi gãi đầu nói: “ở đây người ta coi âm lịch số chẵn số lẻ, em quên mất vụ này, hôm nay là ngày có phiên chợ! Sớm biết vậy chúng ta nên đi đường khác, hôm nay mọi người sẽ ít đi xe. Hiện tại chúng ta lại đi xe vào, là chúng ta trở ngại giao thông rồi.”

Nói xong, Lâm Quán Quán thấy ở đầu đường có một cửa hàng bán đồ ăn sáng nóng hổi, ánh mắt cô sáng lên: “Oa! Hiện tại trên đường còn có bán bữa sáng, em nhớ rõ khi còn nhỏ căn bản không có, lúc ấy mọi người đều rất nghèo, ai mà bỏ tiền ăn cơm sáng trên đường chứ!”

Tiêu Lăng Dạ nhìn mắt cô phát sáng, khóe miệng hơi hơi cong lên, anh đề nghị: “Em có muốn đi xuống ăn chút cơm sáng không?”

“Được được.”

Vừa vặn bụng cô cũng đói bụng.

Hai người đang chuẩn bị xuất phát, cửa phòng cách vách bị mở ra, Duệ Duệ cùng Tâm Can xoa đôi mắt từ trong phòng đi ra: “Chào mọi người buổi sáng!”

Lâm Quán Quán chỉ vào phòng rửa mặt: “Mau đi rửa mặt đi rồi chuẩn bị xuống xe ăn sáng.” Nghe sắp được ăn, đôi mắt Tâm Can đột nhiên sáng ngời: “Vâng vâng, ba mẹ chờ Tâm Can một chút, Tâm Can chuẩn bị nhanh lắm!” Nói xong, cô bé nhanh chóng lôi kéo Duệ Duệ chạy vào nhà vệ sinh.

Ánh mắt Lâm Quán Quán mềm mại.

Một nhà bốn người đến cửa hàng bán bữa sáng, Lâm Quán Quán liền xấu hổ.

Cửa hàng này buôn bán cũng rất tốt.

Nhưng là cũng rất đơn sơ.

Nhưng lại có không gian rất lớn cũng không có trang trí gì, chỉ đặt bàn ghế vô cùng đơn giản. Càng quan trọng là bàn ghế nhìn qua có chút lâu năm, nhìn có chút bẩn, lúc này, người ngồi đầy cửa hàng. Trên đường này thường xuyên đụng phải người quen, cho nên thời điểm ăn cơm, mọi người nói chuyện phiếm với nhau, thanh âm ồn ào.

Lâm Quán Quán do dự trong chốc lát, cô nghiêng đầu nhìn mắt Tiêu Lăng Dạ mặc chiếc áo sơmi mày trắng, Tiêu Lăng Dạ cũng giống như bình thường, trên mặt không có biểu tình gì, khí thế nhiếp người cùng hoàn cảnh như vậy quả thực không hợp nhau.

“Tiêu Lăng Dạ.”

Lâm Quán Quán đang muốn rút lui lại nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ đã nắm tay hai đứa nhỏ đi vào, hơn nữa rất tự nhiên tìm một cái bàn, kéo hai cái ghế tròn ra cho hai đứa nhỏ.

Lâm Quán Quán nghẹn họng nhìn trân trối.

Tiêu Lăng Dạ phát hiện Lâm Quán Quán không theo kịp, nghiêng đầu nhìn cô còn đứng ở cửa, anh nhíu mày nói: “Không phải em muốn ăn cơm sáng sao? Mau tới đây!”

“À!”