Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1097



“Trộm tiến vào?” Tiêu Diễn khoa trương kêu lên, không lưu tình chút nào mà vạch trần tiểu tâm tư của cô: “Lạc tiểu thư! Cô đùa cái kiểu gì vậy! Biệt thự Lưng Chừng Núi từ dưới chân núi tới cửa có bao nhiêu trạm kiểm soát, mỗi trạm đều yêu cầu xác minh thân phận, nếu không có thư mời, thứ nhất vừa đến trạm kiểm soát đã bị đuổi xuống núi! Chị dâu tôi nếu có thể đi vào buổi tiếc, chứng tỏ là cô ấy quang minh chính đại tiến vào, huống chi chị dâu tôi đi chỗ nào, cần lén lút sao? Cô vội vã đuổi người đi như vậy, không phải là ghen ghét mỹ mạo của chị dâu tôi đấy chứ!”

Mọi người lúc này mới nhớ tới.

Đúng vậy.

Vừa rồi bị Tưởng Y Y nói năng lung tung, bọn họ đều đã quên.

Từ trên núi đến dưới chân núi nhiều trạm kiểm soát như vậy, đặc biệt là ngay cổng biệt thự, nếu không có thư mời, sao có thể bước vào buổi tiệc.

Hiển nhiên.

Bọn họ cảm thấy Lâm Quán Quán chỉ là một minh tinh giải trí, không có khả năng nhận được thư mời. Lần này hiểu lầm cũng quá lớn.

Tiêu Diễn vẫy vẫy tay, trực tiếp đánh gãy cô: “Lạc tiểu thư a, cô cũng không cần giải thích, các người còn không phải là đang bắt nạt chị dâu tôi sao, cảm thấy cô ấy không có hậu trường nên muốn bắt nạt sao! Kinh thành bên kla đều truyền nói Lạc tiểu thư là bằng cấp cao, tiểu thư khuê các tu dưỡng cao, hôm nay vừa thấy chậc chậc! Nghe danh không bằng gặp mặt!”

Lạc Niệm Niệm vừa thẹn vừa giận.

“A Diễn!”

“Anh!”

Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lãnh lệ: “Về nhà!”

“A!

Mọi người vây xem một tiếng cũng không dám lên tiếng.

Rốt cuộc vừa rồi khi dễ Lâm Quán Quán, bọn họ cũng có một phần, bọn họ sợ Tiêu Lăng Dạ sẽ hận bọn họ, hoàn toàn không dám làm chim đầu đàn.

Mắt thấy đám người Tiêu Lăng Dạ rời đi, Lạc Niệm Niệm nóng nảy.

Cô có ngốc cũng biết thân phận Tiêu Lăng Dạ bất phàm, là khách quý của ba. Cả nhà bọn họ về Vân Thành dưỡng lão, về sau cũng sẽ ở Vân Thành phát triển, không thể mới vừa tới Vân Thành liền đắc tội Tiêu Lăng Dạ.

“Tổng giám đốc Tiêu, là tôi không đúng!” Lạc Niệm Niệm cúi đầu nhận sai: “Tôi là chủ nhân yến hội lại bị người xúi giục, không điều tra rõ chân tướng sự tình liền thiếu chút nữa oan uổng khách quý, còn xin Tổng giám đốc Tiêu nể tình tôi tuổi còn nhỏ, không cần so đo với tôi.”

Bước chân Tiêu Lăng Dạ không ngừng.

Lạc Niệm Niệm xấu hổ giận dữ cắn môi.

“Tổng giám đốc Tiêu.”

Tiêu Diễn xua xua tay: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì! Lạc tiểu thư, tạm biệt!”

Lâm Quán Quán bị Tiêu Lăng Dạ ôm, tiếp thu ánh mắt nhận lỗi của mọi người, cô dở khóc dở cười, giật nhẹ cà vạt Tiêu Lăng Dạ: “Tiêu Lăng Dạ, từ từ! Em còn có chuyện chưa có làm xong.”

Bước chân Tiêu Lăng Dạ dừng lại.

“Để em xuống.”

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, hiển nhiên rất không tán đồng: “Nhưng…”

“Không có nhưng!” Lâm Quán Quán duỗi chân: “Nhanh lên!”

Mọi người: “…”

Vẻ mặt mọi người kinh hoàng.

Má ơi!

Lâm Quán Quán điên rồi sao!

Nói chuyện với Tiêu Lăng Dạ cũng dám dùng loại mệnh lệnh này, trời ạ cô không muốn sống nữa sao!

Nhưng mà.

Thực mau, tròng mắt bọn họ đều thiếu chút nữa là trừng ra ngoài.

Bọn họ nhìn thấy giọng nói Lâm Quán Quán vừa rơi xuống, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, sau đó sắc mặt Tiêu Lăng Dạ âm trầm chuyển sang bất đắc dĩ, tiếp theo, anh sâu kín thở dài một tiếng, lại sau đó quả nhiên nghe Lâm Quán Quán nói xong, động tác mềm nhẹ đặt cô xuống trên cỏ.