Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1104



Xem mặt ông đầy vẻ hồi ức, chỉ sợ ông cùng mẹ cô không đơn giản là quan hệ hàng xóm như vậy đi?

Đừng nói là Lạc Tấn Hoa trước kia yêu thầm mẹ đó chứ!

Lâm Quán Quán càng nghĩ càng cảm thấy có cái khả năng này.

Lúc mẹ cô còn trẻ xinh đẹp như vậy, có người yêu thầm cũng là bình thường.

Nhắc tới chuyện cũ, Lạc Tấn Hoa có chút thương cảm.

Ông nhấp một ngụm champagne, binh phục một chút tâm tình, lại nhìn Lâm Quán Quán, ánh mắt đã khôi phục vẻ ôn hòa, ông cười nói: “Vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng mình thấy mẹ của cô, cô rất giống mẹ của cô, bất quá cô còn xinh đẹp hơn lúc mẹ cô còn trẻ.”

“Cảm ơn!”

Ông ấy quen mẹ của cô, cho nên thái độ của Lâm Quán Quán đối với ông cũng thân cận hơn, cô cười nói: “Kỳ thật tôi cũng không quá giống mẹ, chị tôi mới thật sự giống mẹ!”

Lạc Tấn Hoa sửng sốt: “Cô còn có chị sao?”

“Đúng vậy, chị của tôi hơn tôi 6 tuổi, tên là Lâm Duyệt, có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho ngài.”

“6 tuổi vậy chị cô năm nay 30 tuổi?”

‘Đúng vậy.”

Lâm Quán Quán mới gật đầu liền nhìn thấy sắc mặt Lạc Tấn Hoa lại thay đổi, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của ông, “Lạc tiên sinh ngài không có việc gì chứ, tôi nói sai cái gì sao?”

“Không có.”

“Nga!”

Lại tẻ ngắt. Một giây! Hai giây!

Ba giây!

Năm giây qua đi.

Ngay lúc Lâm Quán Quán xấu hổ chuẩn bị lấy cớ chạy trốn, Lạc Tấn Hoa mới mở miệng, ông tựa hồ có chút kích động, cái tay nắm ly đều hơi hơi phát run: “Quán Quán tôi có thể gọi cô như vậy không?”

“Đương nhiên có thể.”

“Ông ngang hàng với mẹ của cháu, nếu không ngại cháu cứ gọi ông một tiếng bác Lạc đi.”

Lâm Quán Quán nhướng mày!

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, tới tham gia tiệc tối một hồi thế nhưng sẽ có thu hoạch như vậy.

Thời điểm Lạc Tấn Hoa chưa có về hưu, là quan ngoại giao tiếng tăm lừng lẫy trong nước, Lạc gia mặc kệ là ở Vân Thành hay là ở kinh thành đều tuyệt đối là danh môn vọng tộc chân chính.

Dù có là Tiêu Lăng Dạ cũng phải cho ông vài phần mặt mũi.

Vì sao?

Tục ngữ nói dân không cùng quan đấu!

Huống chi mạng lưới quan hệ của Lạc Tấn Hoa rắc rối khó gỡ, bất luận thương nhân này cũng sẽ không muốn đắc tội ông.

Có thể kết giao với Lạc gia, đối với Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ mà nói tuyệt đối hữu ích vô hại.

Lâm Quán Quán lập tức thống khoái hô một tiếng: “Bác Lạc!”

“Ai!

Lạc Tấn Hoa phảng phất còn muốn kích động hơn kêu, cô kêu một câu, vành mắt ông đã đỏ lên.

Lâm Quán Quán cười gượng.

Người này nhạy cảm như vậy sao!

“Quán Quán mẹ của cháu mấy năm nay thế nào?”

Vẻ tươi cười của Lâm Quán Quán cứng đờ.

Vòng eo ấm áp, là Tiêu Lăng Dạ ôm lấy vòng eo cô, không tiếng động an ủi cô, cô hít sâu một hơi: “Mẹ của cháu đã qua đời rất nhiều năm.”

“Bang.”