Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 190: Duệ Duệ mắt tích Tiêu Dục sắc mặt lạnh lùng



Lâm Vi cay đắng van xin, “Em sai rồi, em biết là em sai rồi!

Anh A Dục, anh tha thứ cho em lần này, sau này em sẽ đối xử chân thành với chị gái mình, và không bao giờ làm bắt cứ hành động bắt lợi nào với cô ấy nữa, anh A Dục, anh đừng bỏ em … để có thể được ở bên anh, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì. em, em sẽ đi đến xin lỗi chị em, em sẽ cầu xin cô ấy tha thứ cho em, được chứ?”

Cô khóc khàn giọng, trang điểm của cô đã phai đi nhiều.

‘Yêu nhau mấy năm, Tiêu Dục cũng chịu không nồi, thở dài nói: “Đừng nói nữa, anh cần phải suy nghĩ!”

Nghĩ sao?

Anh nghĩ gì?

Anh ấy có muốn chia tay với cô nữa không?

Lâm Vi run lên vì sợ hãi.

Đừng!

Cô không thể mắt anh A Dục.

Không có anh ấy …

không, không, không!

Chỉ cần nghĩ đến điều này, tim cô đau kinh khủng.

Lâm Vi ôm anh không chịu buông ra, “Anh A Dục … Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy. Vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì cho anh. Hãy tự hỏi bản thân em đã đối xử với anh như thế nào trong máy năm qua……”

Tiêu Dục không nói gì.

Tự hỏi bản thân, Lâm Vi đối với anh ấy thật sự rất tốt.

Lâm Vi Nhi đột nhiên buông anh ra, cô xé áo phông, lộ ra một vết sẹo phía dưới xương quai xanh, cô chỉ vào vết sẹo, “Anh A Dục, anh quên rồi sao? Vết sẹo này dùng để cứu anh, bị xã hội đen dùng dao đâm trong quán bar..Có phải anh đã quên những gì anh nói với em lúc đó rồi…

“Lâm Vi nghẹn ngào nhìn anh, nước mắt lưng tròng,” Anh đã nói sẽ đối xử tốt với em cả đời. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em. “

Đó là một vết sẹo dài mười cm.

Sau khi điều trị, vết sẹo đã trở nên trắng nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy nó.

Nhìn vét sẹo, Tiêu Dục có chút cảm động.

Vết sẹo này là do hắn có mâu thuẫn với gia đình cách đây 3 năm, trong cơn tức giận đã đến quán bar uống rượu, sau đó đã phát điên trong quán bar vì say rượu, cuối cùng khiến một nhóm xã hội đen bực mình.

Hơn một chục người đã bao vây hắn, đánh đập hắn một cách thô bạo.

Tại thời điểm ấy hắn nghĩ rằng đã kết thúc.

Lâm Vi đã đến kịp thời, chặn con dao định đâm vào người hắn, trì hoãn thời gian cho đến khi cảnh sát tới.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Tiêu Dục nhắm mắt lại.

Đúng rồi!

Hắn đã hứa với cô rằng hắn sẽ đối xử tốt với cô suốt đời và không bao giờ tách khỏi cô.

“Anh A Dục … em ở bên anh lâu như vậy mà chưa từng làm điều gì khiến anh không vui. Lần này,em thừa nhận mình đã sai. Em không nên nói những điều làm tổn thương chị gái mình và không nên lừa dối anh, nhưng anh không thể phủ quyết tất cả sự tốt đẹp của em vì sự cố này… “

Lâm Vi bật khóc.

Tiêu Dục thở dài lau nước mắt trên mặt cô.

“Anh A Dục …” Lâm Vi vừa khóc vừa run.

” Anh đã đính hôn với em, em còn phải lo lắng cái gì.” Tiêu Dục thở dài, rốt cục cũng mềm lòng, kéo quần áo của cô mặc vào, nói với cô, “Quán Quán dù sao cũng là chị gái của em. Là chúng ta có lỗi với cô ấy trước. Dừng lại đi.

Một cô gái bon chen trong giới giải trí cũng không dễ dàng gì.”

Lâm Vi hận muốn chết.

Lúc này, anh ấy vẫn nói cho Lâm Quán Quán!

Anh càng như thê này, cô càng muôn Lâm Quán Quán Vĩnh viễn không đứng lên được!

“Anh A Dục…” Cô ứa nước mắt, “Anh sẽ không cho rằng vụ bê bối của chị gái là do em gây ra chứ?”

Tiêu Dục sửng sốt một chút, “Không phải sao?”

“Đương nhiên không phải!” Lâm Vi thương tâm khóc. “Lưu Minh đó … Là năm đó em gọi tới… Em còn muốn cả đời này không ai biết chuyện đó. Làm sao có thể chủ động tìm hắn cho hắn đến đài truyền hình phát tin tức! “

Tiêu Dục nghĩ xong, cảm thấy cũng đúng.

Đúng thật!

Nếu chuyện này không được xử lí tốt sẽ tự chuốc lấy họa, một người thông minh sẽ không làm như thế này.

“Khi nãy em nói chuyện với Lâm Quán Quán …”

*Em nói thế đều là vì tức giận!” Lâm Vi sụt sịt, “Em chỉ hận cô ấy, không muốn cô ấy đến gần anh, cho nên em có ý nói rằng đây là em tìm người làm chuyện đó … “

” Vậy thì sự việc này làm sao có thể hot được? “

Ánh mắt Lâm Vi lóe lên,” Em không biết, có lẽ thực sự chỉ là trùng hợp thôi? Tình cờ là chị gái đi live show, tình cờ Lưu Minh là khán giả, tình cờ hắn nhận ra chị gái, cho nên mới xảy ra những chuyện sau đó? “

Có sự trùng hợp như vậy không?

Tiêu Dục tỏ ra nghi ngờ.

“Anh A Dục, thực sự không phải là em! Em thề, mặc dù em không thích chị, nhưng em cũng không có nhu cầu sử dụng một phương pháp như vậy làm hại cô ấy, anh thực sự nghĩ rằng em là một người phụ nữ độc ác như vậy?”

Tiêu Dục im lặng.

Lâm Vi đánh trống trong lòng.

Chết tiệt!

Lần này anh A Dục thực sự trở nên nghi ngờ cô.

Cô lau nước mắt và ngập ngừng hỏi: “Anh A Dục, anh tức giận vì em nói dối anh hay anh tức giận vì em đã làm tổn thương chị gái?”

Tiêu Dục sững sờ!

Anh vô thức đáp: “Đương nhiên là tức giận vì em nói dối anh”

Lâm Vi ôm lấy cánh tay anh, “Em xin lỗi! Em sai rồi, chỉ là vì quan tâm anh quá nhiều… Anh A Dục, lần này em hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa. “

“Ừm!”

* Anh A Dục, em yêu anhI “

“ Anh cũng yêu em. “

Hơi thở của Lâm Ví cuối cùng cũng dịu lại.

Sau khi thư giãn, cô tháy mình toát cả mồ hôi hột.

Vừa rồi, cô thực sự nghĩ rằng anh A Dục sẽ chia tay với cô.

Thật may mắn!

May mắn thay, cô đã xoay chuyền tình thế kịp thời.

Lâm Vi dựa vào vòng tay của Tiêu Dục, nghiền răng nghiền lợi, ánh mắt lạnh lùng.

Lâm Quán Quán!

Cô chết tới nơi rồi, mà vẫn còn nói xấu mối quan hệ của chúng tôi trước mặt anh A Dục, có vẻ như cô vẫn còn quá rảnh rỗi!

Các món khai vị đã được phục vụ, mặc dù vẫn chưa rõ sống chết, chúng ta bắt đầu bữa tiệc thôi!

Tiêu Dục ôm lấy Lâm Vi.

Tâm trí cũng đã trôi đi.

Hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này, dù Lâm Vi có thực sự xấu xa không, chuyện này chỉ có thể kết thúc ở đây.

Cha vẫn đang bệnh nặng, cuối cùng ông ấy cũng ổn định cổ phiếu của công ty, néu lần này vị hôn thê bị phát hiện ra tai tiếng gì ….

Tiêu Dục hít sâu một hơi, vòng tay ôm chặt Lâm Vi trong tiềm thức.

Lâm Vi càng ôm chặt anh hơn.

Đoàn phim.

Lâm Quán Quán liều mạng cho xà phòng vào mu bàn tay, hung hăng xoa xoa mu bàn tay, mu bàn tay bị cô xoa đến đỏ bừng, xối sạch bọt trên tay rồi tắt vòi nước.

Mẹ nó!

Thật sự là kinh tởm khi bị Tiêu Dục động chạm, cô đã dùng hết sức tự chủ kiềm chế không cho hắn một cái tát.

Không được không được!

Nghĩ đến sự đụng chạm kia, cô rùng mình. Bật vòi nước một lần nữa, cố gắng rửa sạch mu bàn tay của mình.

Đồ cặn bã này!

Thậm chí muốn bao dưỡng cô!

Mẹ nó!

Bữa ăn đêm của cô sắp bị phun ra một cách kinh tởm rồi.

Mẹ nó!

Cô cho rằng Tiêu Dục vô nhân tính, vô liêm sỉ, đạo đức giả và mù quáng … nhưng cô vẫn có chút tình thân với Lâm Ví.

Không ngờ, hóa ra là giả dối.

Đúng!

Một đạo đức giả và một đóa sen trắng, hai người này đúng là một cặp hoàn mỹ!

Lâm Quán Quán không quan tâm những lời nói của cô có ảnh hưởng gì đến Tiêu Dục không, chứ đừng nói đến kết quả.

Đồ cặn bã đó, thích quăng đi đâu thì quăng.

Dù sao thì cô cũng chỉ có nhiệm vụ nhặt đồ mà thôi!

Chiều trở trời.

Mây đen trên bầu trời cực thấp, sắm sét cuồn cuộn.

Có lẽ do thời tiết, mí mắt của Lâm Quán Quán đã nháy loạn xạ trong quá trình quay.

Nhảy mắt trái là tài, mắt phải là tail Cô là … mắt phải!

Lâm Quán Quán cảm thấy có chút bất an.

Ngay sau đó, sự lo lắng của cô đã được xác nhận.

Trong giờ giải lao, cô mở máy lên, trong điện thoại có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tiêu Lăng Dạ.

Vừa định gọi lại, số của anh ấy lại gọi, Lâm Quán Quán nhanh chóng kết nối.

“Quán Quán, là anh!” Giọng Tiêu Lăng Dạ có chút trầm thấp dị thường, “Có điều, em phải chuẩn bị tinh thần. Duệ Duệ… mắt tích!”