Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 301



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*A Dận, tin tức lần này đối công ty mà nói là tai họa ngập đầu nhưng đối với Tập đoàn quốc tế Tiêu Thị mà nói chính là một hồi mưa bụi, chỉ cần nhà chính bên kia nguyện ý hỗ trợ, chúng ta khẳng định có thể vượt qua nguy cơ lần này.”

Cơ Dã Hỏa rốt cuộc nghe hiểu.

*Ý của mẹ là nói con đi xin chú hai giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn lần này?”

“Mẹ! Mẹ nói đùa cái gì vậy!”

Cơ Dã Hỏa tháy Liễu Uyển Lê trầm mặc liền biết bà ta thật sự có chủ ý này, bàn tay anh vung lên, không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: “Mẹ, con nói này đối với những chuyện mẹ đã làm với chú hai trước đây, con cảm thấy chú hai máy.

năm nay không có trả đũa, đó chính là từ bi lớn nhất của chú ấy với ba mẹ rồi. Mẹ muốn chú hai giúp mẹ à, mẹ tỉnh lại đi.”

Con ngươi Liễu Uyễển Lê chợt lóe: “Mẹ không yêu cầu con đi xin giúp đỡ của chú hai mà là ông nội!”

“Không đi!”



cận với chú hai chú ba, không chừng chú hai sẽ niệm tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên hoặc là niệm tôi là cháu trai phân thượng không cùng tôi so đo! Đúng không?”

Liễu Uyển Lê cam chịu thừa nhận những gì anh nói.

Cơ Dã Hỏa xua xua tay, không cần nói nhảm, trực tiếp phất tay áo mà đi.

Mẹ nó!

Anh hiện tại cùng chú hai là quan hệ tình địch!

Tình địch thì sao!

Để anh đi cầu chú hai…

Mẹ nó.

Còn không bằng trực tiếp kêu thiên lôi đến đánh chết anh.

“A Dận! A Dận!”

Tiêu Dận cũng không quay đầu lại: “Mẹ, mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ liền đoạn tuyệt quan hệ đi. Muốn con đi tìm ông nội là không thể nào! Mặt khác, con cho mẹ một cái kiến nghị, nếu mẹ thật sự muốn cầu người, vậy lấy ra cái tư thái cầu người đi, mẹ cùng ba tự mình đi cầu ông nội tuyệt đối hiệu quả còn tốt hơn con đi nhiều.”

Nói xong.

Anh không màng Liễu Uyễển Lê rống giận, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Bên ngoài biệt thự.

Cơ Dã Hỏa nhìn trời đầy sao, cầm lấy áo khoác bước đi hướng về chiếc xe.

Một phút sau.

Vang lên tiếng gầm của ô tô.

Biệt thự.

Liễu Uyển Lê lần này là thật sự là tức giận cực điểm, sắc mặt xanh mét ngồi ở trên sô pha, nửa ngày không có hạ hỏa.

“Mẹ, uống chén nước bót giận đi.”

Tiêu Dục đưa qua một chén nước, thở dài nói: “A Dận từ nhỏ chính là như vậy, mẹ lại không phải không biết tính tình nó, hà tất phải tức giận như vậy.”

Liễu Uyễển Lê dựng thẳng cỏ.

Bà tức giận lúc nào!

Bà là hận!

Đứa nhỏ kia như thế nào liền không tiền đồ như vậy, một hai ba phải ở trong giới giải trí kiếm sống.

Giận không tranh, ai bắt hạnh!

Từ nhỏ đến lớn, bà không tiếc số tiền lớn bỏ ở trên người hai đứa con trai, hy vọng có thể thành người vĩ đại. Muốn hai người bọn họ có tiền đồ sáng lạn biến thành nam nhân ưu tú.

Nhưng hai đứa con trai không có một cái làm bà bớt lo được.

Coi như bà yêu cầu khắc nghiệt, cứ việc bà tìm tới đều là danh sư dạy dỗ nhưng bọn họ chính là so ra kém Tiêu Lăng Dạ.

Chính là so ra kém anh tat “Mẹ, mẹ đừng thương tâm, con sẽ nghe lời mẹ đi xem mặt.”

Sau khi nghe nói Tiêu Dục, trong lòng Liễu Uyễển Lê lúc này mới thoải mái một ít.

Bà nhận ly nước Tiêu Dục đưa uống hai ngụm, giọng nói thoải mái rất nhiều, nhưng mà nhớ tới tình huống công ty hiện tại, bà lại đem cái ly đặt trên bàn trà, bà lôi kéo tay Tiêu Dục: “A Dục, con nhất định phải nghe mẹ nói, con phải biết rằng, trên thế giới này chỉ có ba mẹ là thiệt tình trù tính cho các con, người khác, tất cả đều là không dựa vào được.”

Tiêu Dục gật đầu.

Anh biết mẹ nói chính là A Dận.

“Mẹ, A Dận cũng sẽ minh bạch đạo lý này.”