Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 307



“Báo đi, báo nhanh lên!” Lâm Vi nhún nhún vai, một bộ lợn chết không sợ nước sôi: “Tôi sợ gì chứ! Đến lúc đó cảnh sát tới, nhiều lắm đem tôi đuổi ra. Đến lúc đó tôi lưu lạc đầu đường anh nói xem chỉ bằng gương mặt này của tôi có thể hay lại trở thành tin tức đứng đầu giải trí?”

Tiêu Dục nắm chặt tay.

Lâm Vi uống ngụm sữa chua, sữa chua trôi xuống cổ họng, lạnh băng theo cổ họng xuống dạ dày, cô liếm liếm môi, chẳng hề để ý nói: “Dù sao hiện tại tôi cũng đang rất hot, phỏng chừng có không ít phóng viên đều muốn phỏng vấn tôi, đến lúc đó tôi liền cùng truyền thông ăn ngay nói thật, liền nói anh tặng cho tôi một căn hộ, kết quả lại đổi ý đuổi tôi ra ngoài!”

Tiêu Dục đỏ mắt.

Mẹ nó!

Tiện nhân!

“Ai ya! Tức giận rồi sao? Đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy chứt”

“Lâm Vị, cô tìm chết?”

“Tôi đang còn sống tốt như vậy, tại sao phải tìm chết chứ.”

Lâm Vi ha hả cười rộ lên: “Tôi nhắc nhở anh một chút, mọi việc đừng làm quá tàn nhẫn! Dù sao tôi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, đừng đem tôi bức đến đường cùng quá nếu không chuyện gì tôi cũng có thể làm!”

Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt cô hiện lên vài phần ác độc.

“Tiện nhân!”

“Cũng ngàn vạn lần đừng mắng tôi.” Lâm Vi lại lần nữa cười rộ lên: “Tốt xấu gì chúng ta ở bên nhau bốn năm, anh mắng tôi như vậy, không phải tương đương đang nói chính anh bị mù bốn năm sao?”

Tiêu Dục quả thực bị chọc giận muốn điên rồi!

Thực tình anh lại ném chuột sợ vỡ: đồ, không dám thật sự làm gì Lâm Vi.

Nếu lúc này anh lại gây ra chuyện gì, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh!

Anh hung hãng nhìn chằm chằm Lâm Vi liếc mắt một cái: “Xem như cô lợi hại!”

Mẹ nó!

Hôm nay anh không nên tới nơi này.

Làm mình dính thêm xúi quầy.

“Từ từ!” Lâm Vi đột nhiên gọi lại anh.

“Còn có chuyện gì?”

Tiêu Dục không có xoay người.

Cũng không thèm nhìn cô ta một cái.

“Ngày mai đi sang tên nhà cho tôi.”

Cô khiêu khích anh như vậy, còn muốn kêu anh làm thủ tục sang tên bất động sản?

Vui đùa cái kiểu gì vậy!

Tiêu Dục xoay người cả giận nói: “Lâm Vị, tôi thấy là hình như là cô bị điên rồi thì phải, đã tới mức này rồi còn muốn nhà sao, có bản lĩnh thì dựa vào năng lực bản thân kiếm đi.”

Nói xong, anh dò xét từ trên xuông dưới đánh giá cô, mỉa mai nói: “Bằng vào danh tiếng trong giới giải trí của cô cùng khuôn mặt và dáng người này, muốn kiếm đàn ông bỏ tiền cho cô thì đâu có khó gì!”

Tim Lâm Vi hung hãng run lên.

Nhưng cô ta biết.

Lúc này cô không thể sợ hãi.

Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tôi có tìm đàn ông hay không cũng không cần anh lo, còn căn nhà này cũng là tôi tự kiếm được, bốn năm thanh xuân của tôi xứng đáng được nhận.”

“Nằm mơ!”

“Anh cũng có thể không sang tên.” Lâm Vi dựa vào trên sô pha, cái miệng nhỏ uống sữa chua: “Dù sao hiện tại công ty nhà mấy người cũng đang hot như vậy, anh khẳng định cũng không sợ lên tiêu đề nữa!”

Tiêu Dục trợn tròn mắt, liếc mắt như thiểm điện: “Uy hiếp tôi?”

“Tùy anh nói như thế nào, anh cảm tháy là uy hiếp, vậy cứ coi như tôi đang uy hiếp anh đi.”

“Lâm Vi, cô tốt nhất nghĩ kỹ hậu quả.”

Anh ta làm như đang cảnh cáo nhưng thực chất là uy hiếp.

*Tôi ở bên anh nhiều năm như vậy, thủ đoạn của anh tôi coi như cũng biết một chút, đơn giản chính là tìm người dạy dỗ tôi một chút. Anh muốn làm thế nào thì làm, chỉ cần anh không sợ bị điều tra ra, chứ tôi là không sao cả. Tôi vẫn giữ nguyên câu lúc nãy của tôi, hiện tại tôi cái gì cũng không có, hiện tại căn hộ này là của tôi, nếu anh một hai ba phải làm cho tôi thành hai bàn tay trắng, tôi đây liền cùng anh cá chết lưới rách!”

Loảng xoảng.

Lâm Vi đem sữa chua bình hung hăng ném vào thùng rác.

Cô nheo mắt lại, từ trên sô pha đứng lên, lạnh giọng nói: *Tôi thì chẳng có vấn đề gì cả, cũng không biết anh Tiêu đại công tử có dám cùng tôi liều một lần hay không!”

Không phải Lâm Vi khinh thường Tiêu Dục.

Mà là cô ta quá hiểu biết người đàn ông này.

Anh ta quá nhát gan!

Thời điểm yêu đương cũng không dám vì cô mà phản kháng ba mẹ!

Chia tay, càng không thể vì một căn phòng mà đánh bạc thanh danh anh!

Còn phần lỡ anh ta tìm người chơi chết cô sao?

Cô cho anh ta tám lá gan ta cũng không dám.

Quả nhiên.

Sau khi máy lời độc ác từ miệng cô thốt ra, sắc mặt Tiêu Dục liền khó coi.

Lâm Vi cười lạnh.

Cô duỗi tay, đủa nghịch móng tay: “Được rồi, đến từ đâu thì về chỗ đó đi, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi.”

Lâm Vi trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Tiêu Dục hận đến nghiền răng.

Nơi này rõ ràng là nhà của anh ta, anh vốn là muốn đem Lâm Vi đuổi đi, nhưng hiện tại anh lại là người bị đuổi đi!

Thực tình anh lại không dám thật sự cùng cô liều mạng.

Lâm Vi mệnh tiện nhân, mệnh anh đáng giá.

Vì một căn nhà, không đáng!

Chỉ là trong lòng cực kỳ nghẹn khuắt.