Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 317



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Lăng Dạ lái xe, tiếp tục chạy, mắt anh nhìn thẳng phía trước, tiệp tục nói: “Không phải bây giờ em muốn ở đoàn phim sao, đợi sau khi phân cảnh của em kết thúc, lúc đó hẳn cho anh câu trả lời.”

Không biết vì cái gì, cô chính là không thích loại bình tĩnh thong dong này của anh.

Thật giống như……



“Quán Quán, anh hy vọng em có thể nghiêm túc suy xét quan hệ hai chúng ta.”

Lâm Quán Quán cắn môi quay đầu lại nói: “Tôi có một vấn đề.”

“Em nói đi.”

“Giả thiết…… Khụ, tôi nói giả thiết ha, giả thiết tôi không phải mẹ ruột Tâm Can anh cũng không phải ba ruột Duệ Duệ, lúc này mẹ đẻ Tâm Can xuất hiện, anh có còn sốt ruột kêu tôi trả lời anh hay không?”

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.

Cái này là cái vấn đề lung tung gì vậy.

Làm gì có nhiều giả thiết như vậy.

Cô rõ ràng là mẹ đẻ Tâm Can, mà anh cũng rõ ràng là ba ruột Duệ Duệ.

Huống chi, bọn họ có phải ba mẹ để của con mỗi người hay không, có liên quan gì đến việc cô cho anh trả lời đâu?

Tiêu Lăng Dạ trầm tư, dừng ở trong mắt Lâm Quán Quán cũng không phải là chuyện như vậy.

Sắc mặt cô thay đổi.

Ngay sau đó, tự giễu cười cười: “Anh không cần phải nói, tôi đã biết.”

Cô biết cái gì?

Lâm Quán Quán đã không còn để ý tới anh, xoay người, khoanh tay dựa vào xe cửa sổ.

Tư thái phòng bị, không muốn nói chuyện.

Tiêu Lăng Dạ đột nhiên buông lỏng tay lái.

Lâm Quán Quán hoảng sợ.

Mẹ nó!

Cái này là cái vấn đề lung tung gì vậy.

Làm gì có nhiều giả thiết như vậy.

Cô rõ ràng là mẹ đẻ Tâm Can, mà anh cũng rõ ràng là ba ruột Duệ Duệ.

Huống chi, bọn họ có phải ba mẹ để của con mỗi người hay không, có liên quan gì đến việc cô cho anh trả lời đâu?

Tiêu Lăng Dạ trầm tư, dừng ở trong mắt Lâm Quán Quán cũng không phải là chuyện như vậy.

Sắc mặt cô thay đổi.

Ngay sau đó, tự giễu cười cười: “Anh không cần phải nói, tôi đã biết.”

Cô biết cái gì?

Lâm Quán Quán đã không còn để ý tới anh, xoay người, khoanh tay dựa vào xe cửa sổ.

Tư thái phòng bị, không muốn nói chuyện.

Tiêu Lăng Dạ đột nhiên buông lỏng tay lái.

Lâm Quán Quán hoảng sợ.

Mẹ nó!

Nói chuyện mà không động miệng thì động chỗ nào? Sao hôm nay cô lại kỳ quái như vậy chứ!

“Miệng.” Con ngươi Tiêu Lăng Dạ trằm xuống, đột nhiên một bàn tay nâng cái ót cô lên, một bàn tay giữ mặt cô, môi đè ép thật mạnh xuống dưới.

Thân thể Lâm Quán Quán đột nhiên cứng đờ.

Cô trừng lớn mắt, cả người đều choáng váng.

Anh lại không vừa lòng đụng vào, ở cô môi nhẹ nhàng trằn trọc mút vào, gương mặt Lâm Quán Quán nháy mắt đỏ hồng.

Sức lực của anh cũng không mạnh, nếu cô liều mạng giấy.

giụa là có thể đẩy ra anh nhưng Lâm Quán Quán lại giống bị hạ định thân chú vậy, trừng lớn mắt, hoàn toàn quên phản ứng.

Giống như là một chuỗi ngọn lửa.

Bắt đầu cháy từ môi hai người rồi nhanh chóng lan tràn đến toàn thân hai người.

Hô hấp Tiêu Lăng Dạ nặng nè, cái trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thời điểm sự tự chủ anh sắp tan rã, anh mới thỏ: gấp buông cô ra.