Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 437



Cô còn trẻ tuổi như vậy, người hại cô còn chưa chịu trừng phạt, sao cô có thể chét được!

Lâm Vi cắn răng, quyết định ra khỏi cửa.

Đi bệnh viện!

Một giờ sau.

Lâm Vi từ bệnh viện đi ra, cô mang mũ cùng khăn quàng #Ý L* ` chan LÊ: VNĐ TA ho cô, khăn quàng cô quân che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Gió lạnh hiu quạnh.

Cô đứng ở cổng lớn bệnh viện, khí lạnh làm cô run bần bật, ngơ ngác nhìn báo cáo trong tay.

Trong tay là một tờ siêu âm.

Trên đó việt mây chữ rất to và rõ ràng- Mang thai!

Mang thai!

Cô mang thai?

Cô thế mà lại mang thai Hơn nữa đã bảy tuần!

Đoạn thời gian gần đây, cô mỗi ngày đều trôi qua một cách mơ màng hồ đò, sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, nội tiết hỗn loạn, cô cũng quên chính mình đã bao lâu không có tới ngày rồi.

Hoàn toàn không nghĩ tới, cô thế nhưng là mang thai.

Tính toán thời gian, chính là lần cuối cùng cô quan hệ với Tiêu Dục.

Một trận gió lạnh thôi tới.

Báo cáo Lâm Vi trong tay bị gió thổi “phần phật”, cô như ở trong mộng mới tỉnh dậy, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Sau khi ngây người một lúc là một trận mừng như điên!

“Thật tốt quá thật tốt quá! Ha ha, trời không phụ lòng người mài”

Lâm Vi vuốt ve bụng nhỏ, đáy mắt như phát ra ánh sáng.

Đứa nhỏ này tới quá là đúng lúc.

Quá là đúng lúc!

Ha hat Có đứa nhỏ này làm át chủ bài, cô còn sầu não không trở.

mình được sao?

“Tiêu Dục ơi là Tiêu Dục, không phải anh liều mạng muốn ném tôi ra sao, hiện tại, tôi lại muốn anh nhìn xem, anh làm sao bỏ rơi tôi!”

Lâm Vi cười ha ha. . Đọc 𝐭hêⅿ các chươ𝒏g ⅿới 𝐭ại { T𝚁UMT𝚁UYỆ N﹒𝒱𝒏 }

Cử chỉ cô có chút điên cuồng, khiến cho máy người xung quanh nhìn sang một cách kì lạ.

Lâm Vi sợ bị người nhận ra, nhanh tay giật nhẹ khăn quàng cổ che khuất mặt, tâm tình cô sung sướng đem siêu âm B để vào túi xách, sau đó đi đến đường cái bên cạnh, bắt một chiếc xe.

*Tài xé, đi đến khách sạn Tiêu thị!”

“Được.”

Hai mươi phút lúc sau, Lâm Vi xuất hiện ở dưới lầu công ty Tiêu Dục.

Cô trực tiếp đi vào đại sảnh.

Tiếp tân vội vàng ngăn lại cô: “Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?”

“Tiêu Dục!”

*Cô muốn gặp tổng giám đốc Tiêu sao.Xin hỏi, ngài có hẹn trước không?”

“Không có!”

“Xin lỗi, không có hẹn trước, ngài không thể đi vào, hiện tại là thời gian công ty làm việc, không phải nhân viên công tác không thể tiền vào.”

Ánh mắt Lâm Vi lạnh lùng, híp mắt nhìn tiếp tân, da đầu cô tiếp tân tê dại: “Thực xin lỗi tiểu thư, nếu ngài tìm tổng giám đốc Tiêu, tôi có thể gọi điện thoại giúp ngài, nhờ anh ấy xuống đây một chuyến.”

“Không cần, tôi tự gọi!”

Tiếp tân thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vi móc di động ra án số điện thoại Tiêu Dục, bắt đầu gọi.

“Tút tút tút.”

Tiếng chuông mới vừa vang lên một chút, bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa hiện…”

*A”

Thế mà lại tắt máy của cô.

Lâm Vi cười lạnh một tiếng, tiếp tục gọi, bên kia Tiêu Dục tiếp tục tắt, gọi máy cuộc xong, Tiêu Dục dứt khoát tắt nguôn.