Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 54: Cô là thuốc của anh



Đêm dài trăn trọc, người anh cứ như có lửa đốt Đối với anh đây chính là sự ngọt ngào 30 năm qua, anh chưa từng nghĩ có một ngày xuất hiện một cô gái khiến anh sau khi nhìn thấy thì khắc ghi trong lòng.

Cô ấy nói rằng cô không tin vào vừa gặp đã yêu, cô cảm thấy vừa gặp đã yêu chính là do thấy đẹp mà rung động, thật ra gặp cô lúc trước anh cũng cho rằng như thế.

30 năm qua anh không có yêu bắt kỳ nữ nhân nào, cũng chưa từng có phát sinh tình cảm với ai, đến nỗi anh gặp bắt kỳ nữ nhân nào đều có chung một cảm giác chán ghét, anh từ chối tiếp xúc thân mật với tất cả nữ nhân.

Trong tâm trí anh biết mình bị tâm bệnh, bố mẹ cũng thử đưa anh đến bác sĩ tâm lý nhưng kết quả đâu rồi lại vaò đấy.

Vì như thế nên có rất nhiều tin đồn về việc anh không thích phụ nữ.

Anh không bác bỏ những tin đồn đó, nhưng ít nhất nhờ vào những tin đồn đó mà số người phụ nữ muốn có được anh ít đi rất nhiều.

Về sau khi có Tâm Can Có con rồi anh càng cho rằng bản thân không cần đến tình yêu Chưa bao giờ anh nghĩ rằng có một ngày xuất hiện một cô gái chỉ sau một cái nhìn anh liền nhận định đây chính là người bạn đời sau này của anh.

Kể từ đó cuộc sống của anh không chỉ còn là hai màu đen trắng, thế giới của anh dường như trở nên sống động hơn, ngoài bận rộn với công việc hội họp thì cuộc sống của anh xuất hiện thêm nhiều tầng cảm xúc hơn Ghen tuông Cáu gắt Khao khát Nghĩ đến hôm nay ở cổng vào của Ảnh Thị, cô cùng với Cơ Dã Hỏa nói chuyện, đùa giỡn ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ đột nhiên tối sầm lại, răng nghiến chặt Một giây sau, mùi máu tươi tràn ngập giữa môi và răng.

Lâm Quán Quán cau mày, ưm một tiếng, Tiêu Lăng Dạ toàn thân cứng đỡ dừng tất cả mọi hành động, nhưng nhìn thấy Lâm Quán Quán chỉ vẫy vẫy hai tay như đuổi muỗi sau đó lại chậc chậc miệng rồi lật mình ngủ tiếp.

hiện Người phụ nữ nhẫn tâm này!

Sáng sớm hôm sau Lâm Quán Quán tỉnh dậy vì đau đớn Cả hai cánh tay vừa đau vừa nhức, cơ thế như muốn phế bỏ.

Mở mắt ra Lâm Quán Quán giật mình, cô như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Tiêu Lăng Dạ, nữa nằm trên anh, một tay ôm cô, một chân gác qua anh, muôn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu.

Mặt khác Tiêu Lăng Dạ đêm qua vẫn giữ đúng một tư thế, mắt nhắm yên lặng ngủ.

Trời ơil Cô cuối cùng đã làm ra sự việc khủng khiếp gì thế này Lâm Quán Quán thu tay chân nhanh nhất có thế sau đó nhanh chóng lùi về mép giường.

Lòng cô rối rắm, cô ngồi đó nhìn Tiêu Lăng Dạ đang say giấc, cô vò đầu bứt tóc ân hận.

Aaaal Nội tâm của Lâm Quán Quán như muốn sụp đỗ Lúc ngủ cô biết bản thân không chịu nằm yên nhưng mà cô không ngờ bản thân mình lại như vậy, lấy Tiêu Lăng Dạ làm gối, rồi nằm đè lên phía trên, cũng vì thế mà Tiêu Lăng Dạ khó đi vào giấc ngủ.

Ngủ, ngủ rồi?

Anh ấy thật sự đã ngủ rồi Lâm Quán Quán lật đật bước xuống giường xỏ dép rồi mở cửa phòng gọi ai đó. Bên ngoài cửa, Tiêu Diễn với Tống Liên Thành đang ngồi trên ghé, cũng không biết chờ đợi bao nhiêu lâu rồi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người bật dậy như điện giật.

Nhìn thấy Lâm Quán Quán, ánh mắt của Tiêu Diễn cảm thấy có gì đó không đúng Áy!

Môi tiểu Quán Quán bị rách rồi, ….rách rồi!

Tiêu Diễn chỉ tay về phía môi cô “Tiểu Quán Quán môi cô bị sao vậy?”

Môi?

Lâm Quán Quán sờ sờ môi, môi bị rách da có chút đau nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, “chắc là lúc ngủ tôi đã cắn phải đấy…”

Ánh mắt Tiêu Diễn lóe lên, “anh tôi đâu”

“Anh ấy ngủ rồi!”

Tiêu Diễn ngạc nhiên, “thật sao?”

Lâm Quán Quán gật đầu khẳng định Tiêu Diễn nói thầm một câu “Tạ ơn trời đất” sau đó mới hỏi Lâm Quán Quán, “anh ấy ngủ lúc nào, anh ấy ngủ được bao nhiêu lâu rồi?”

“Tôi cũng không rõ nữa… khụ, lúc ấy tôi ngủ mát rồi”

Mọi người nhẹ nhàng tiến vào phòng, trong căn phòng trên giường lớn, Tiêu Lăng Dạ đang đắp chăn, mày nhíu chặt bộ dạng giống như sắp tỉnh dậy.

“Tiểu Quán Quán cô nhanh qua xem thử”

“Ohl”

Lâm Quán Quán có chút áy náy, cô thực sự đè Tiêu Lăng Dạ cả một đêm,cô nhẹ nhàng trèo lên giường, ngồi bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, gần như ngay lập tức Tiêu Lăng Dạ nắm lấy bàn tay cô, nét mặt cũng giãn ra không ít. Anh nghiêng người tiếp tục ngủ say.

Lâm Quán Quán, “…”

Tiêu Diễn với Tống Liên Thành liếc nhau.

Nếu lúc đầu họ có một chút hoài nghi thì bây giờ họ chắc chắn rằng, Lâm Quán Quán chính là người có thể khiến anh ấy đi vào giấc ngủ.

Tiêu Diễn sắp khóc vì sung sướng Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, cuối cùng đã tìm ra cách chữa trị chứng mắt ngủ cho anh ấy rồi.

“Tiêu Diễn..”

“Tiểu Quán Quán, xin cô cầu xin cô đấy, làm ơn để anh tôi ngủ thêm chút nữa”

“nhưng cô còn phải đi quay phim nữa”

Lâm Quán Quán sắc mặt tối sầằm,cô hạ giọng nói “anh ấy giờ vẫn chưa ngủ say lắm, hay là tôi lén rời đi?”

“Không được, cô đi thì chắc anh tôi sẽ tỉnh lại ngay lập tức Tiêu Diễn dời ghế đến bên cạnh giường, chua xót cầu xin, “Tiểu Quán Quán cô chính là thuốc của anh tôi, tính mạng của anh ấy hiện tại nằm trong tay cô, cô đừng thâý chết mà không cứu được không..”

Đừng khoa trương như vậy!

Anh nói có chút quá rồi đấy!

Tống Liên Thành cũng đi tới, “Lâm tiểu thư hiện tại chúng tôi đã có thể khẳng định, có cô ở bên cạnh lão đại mới an tâm ngủ ngon.”

Lâm Quán Quán, “Tôi vẫn còn có công việc”

“Tôi xin Lí Mưu cho cô nghỉ”

Lâm Quán Quán sửng sốt, “không được”

Nếu Tiêu Diễn giúp cô xin nghỉ thì Lí Mưu chắc chắn sẽ hiểu lầm liền.

Lâm Quán Quán muốn khùng lắm rồi.

Đêm qua cô đồng ý với yêu cầu của Tiêu Diễn là vì cô cảm thấy phương pháp này không có khả năng thành công, cho nên cô hy sinh một đêm để Tiêu Diễn nhận ra được thực tế, nếu như thất bại thì xem như cô đã cố gắng hết sức rồi, sau đó họ cũng sẽ không đến làm phiền cô nữa.

Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, sự tồn tại của cô lại thật sự ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiêu Lăng Dạ.

Thực sự là chuyện gì đang xảy ra vậy không biết!

Lâm Quán Quán cảm thấy thật đau đầu,cô thấy bản thân như rơi vào một cái hố, một cái hố không hề có lối thoát.

Cô ấn ấn thái dương rồi nói với Tiêu Diễn, “Tiêu Diễn, tối hôm qua chúng ta cũng đã bàn bạc ôn thõa mọi chuyện rồi đúng không, tôi chỉ cùng anh ấy ngủ một đêm”

Khuôn mặt Tiêu Diễn lộ ra vẻ xấu hổ.

“Tiểu Quán Quán…”

“Anh nói vậy là không được! Hai người chúng tôi trai chưa vợ: gái chưa chồng, nếu mà bị đồn ra ngoài thì không được hay cho lắm”

Ánh mắt Tiêu Diễn sáng lên, “đây là việc mà cô lo lắng ư? Vậy thì đơn giản thôi, cô chỉ cần kết hôn với anh tôi là được rồi!”

“Không được”

“Tiểu Quán Quán…”

“Không được không được! Tuyệt đối không được!”

“Tiểu Quán Quán!”

Lâm Quán Quán một chút cũng không bị lay động Lúc này, lực tay ở chỗ cô được nới lỏng ra, trong căn phòng yên tĩnh thì giọng nói lạnh lùng của Tiêu Lăng Dạ vang lên “Xin lỗi Lâm tiêu thư, khiến cô khó xử rồi.”

“Ông chủ…”

Tiêu Lăng Dạ buông tay cô ra, ngồi dậy, ngủ một đêm, tinh thần của anh tốt hơn nhiều, tơ máu trong mắt cũng ít hơn, anh xoa xoa thái dương, trầm giọng nói, “cô có thể đi được rồi”

“Anh…”

“Câm miệng!”

Tiêu Diễn liếc nhìn Lâm Quán Quán, thật ra trong thâm tâm anh còn muốn nói nữa.

Trong lòng thấy cũng tội, nhưng cô tuyệt đối không thể vì thấy tội mà ngủ cùng anh được! Lâm Quán Quán nhanh chóng rời khỏi giường,cúi thấp đầu nói “xin lỗi” rồi vội vàng rời khỏi Khi cô đi khỏi, nhiệt độ của căn phòng ngay lập tức giảm xuống như muốn đóng băng vậy.