Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 644



Ngay bây giờ.

Đột nhiên xuất hiện rất nhiều phóng viên giải trí.

Các phóng viên cầm microphone chạy đến.

“Lâm Quán Quán, chúng tôi nhận được tin nóng, nói cô với Tổng giám đốc Hoa Hạ Lãnh Quân Lâm có quan hệ không chính đáng, cô có gì muốn nói về chuyện này không?”

“Người tung tin là chị họ của cô. Cô nghĩ gì về điều này?”

“Vì muốn trèo cao mà ngay cả chồng chị họ của mình cô còn có thê ra tay, Lâm Quán Quán, lòng xấu hổ của cô đêu cho chó ăn rôi sao!”

Khung cảnh hỗn loạn.

Giản Ninh cố gắng hết sức để giải thích cho Lâm Quán Quán, nhưng giọng nói của cô sớm chìm trong tiếng của đám phóng viên.

Lâm Quán Quán bị các phóng viên vây kín xung quanh.

Đèn flash chụp liên tục, các phóng viên thì dường như cố tình chọc tức cô bằng cách đưa microphone suýt nữa đập vào mặt cô.

Sắc mặt Lâm Quán Quán lạnh lùng.

“Lâm Quán Quán, xin cô cho một lời giải thích chính xác!”

Mặt Lâm Quán Quán lạnh lùng, đẩy microphone trên mặt ra, cô lạnh lùng nhìn đám phóng viên một lượt: “Muốn nghe tôi nói thì câm miệng!”

Lâm Quán Quán cũng mưa dầm thắm đất sau khi ở bên Tiêu Lăng Dạ một thời gian dài, ắt hẳn cô cũng học được một chút khí thế của anh.

Khoan hãy nói.

Khuôn mặt cô lạnh lùng kèm ánh mắt sắc bén, dáng vẻ có vài phần khiến người khác hoảng sợ.

Nghe vậy.

Tiếng các phóng viên dần dần lắng xuống.

Lâm Quán Quán kiềm Giản Ninh lại trong khi cô ấy vẫn đang cố hét sức giải thích giúp cô: “Ninh Ninh!”

“Em đây!”

Cô chỉ vào một vài phóng viên đã rất thô lỗ khi đặt câu hỏi trước đó: “Hãy ghi lại đơn vị của những phóng viên này, và từ chối nhận bắt kỳ cuộc phỏng vần nào từ các đơn vị của họ trong tương lai!”

“Vâng!”

Giản Ninh oán hận trừng mắt với đám người, sau đó móc giấy bút viết ra tất cả tên và đơn vị của đám người đó.

Đám đông im lặng một cách kỳ lạ trong một giây.

Đột nhiên phía sau có tiếng phóng viên phát ra, tức giận nói: “Lâm Quán Quán, bây giờ mà cô còn có tâm thế để đùa giỡn sao! Bản thân đi dụ dỗ chính chồng của chị họ mình, chẳng máy chốc cô cũng ngộ ra! Còn bày đặt không muốn nhận phỏng ván của chúng tôi, ha ha, chờ cô ngộ ra rồi, đến lúc đó có cầu xin chúng tôi, chúng tôi cũng không thèm đến phỏng ván cô!”

Lâm Quán Quán liếc mắt nhìn phóng viên, phóng viên có chút chột dạ: “Cô nhìn cái gì mà nhìn, muốn đánh tôi sao!”

Lâm Quán Quán không thể đoán trước được tình hình lúc này nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc microphone xa nhất, sắc mặt nặng nề nhìn mọi người, có lẽ đã bị vẻ mặt của cô ảnh hưởng, mọi người ai cũng đều im lặng.

“Thứ nhất, tôi không nghĩ mình là một người có tên tuổi lớn và cũng không có bát kỳ tên tuỏi lớn nào để chơi cùng.

Tôi là một người nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì nhất cử nhát động bao gồm cả cuộc sống riêng tư đều bị theo dõi.

Nhưng trước khi là một nghệ sĩ, thì tôi cũng là con người!

Vì vậy, khi đối mặt với những lời xúc phạm từ người khác, tôi không có cách nào đón nhận nó bằng khuôn mặt tươi cười!”

Cô quan sát đám đông một vòng và tiếp tục: “Thứ hai, tất cả các bạn đều là nhà báo. Dù cho bạn đang làm tin tức về giải trí đi nữa, nhưng tin tức giải trí cũng là tin tức! Tôi có thể hiểu cảm giác của bạn khi muốn bắt được những tin tức nóng nhất một cách nhanh nhất, nhưng có phải trước tiên bạn phải biết được câu chuyện rõ ràng nhất?”

“Lâm Quán Quán, vậy ý cô là cô bị người khác vu không?”

“Không sail”

“Nhưng còn những thông tin mà chúng tôi nhận được …”

Lâm Quán Quán cười lạnh: “Ngay cả tin tức trong làng giải trí cũng chú ý đến hình ảnh và sự thật, chỉ như vậy mà các người liền định tội cho tôi, các người không cảm thấy rất vô lý sao?”

Các phóng viên bình tĩnh lại.

Đúng vậy.

Cái miệng bọn họ cứ mắp máy mắp máy, muốn nói cái gì thì nói, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm.

Sau khi bình tĩnh lại, các phóng viên hỏi.