Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 667



Đáng chết!

Dựa theo ý của cô ta, nếu cô ta đã tỏ ra yếu đuối, Lâm Quán Quán nên thấy tốt mà thu, cho cô ta một bậc thang đi xuống, như vậy hai bên đều đẹp mắt.

Nhưng cô ta lại không ngờ đến, Lâm Quán Quán ở trước mặt nhiều phóng viên làm khó cô ta như vậy.

Vừa nãy Lâm Quán Quán không có ở đây, cô ta còn có thể chân thành xin lỗi cô trước ống kính.

Nhưng bây giờ.

Để cho cô ta trực tiếp xin lỗi em họ từ nhỏ đã không ứng í này… Cô ta thực sự không thể mở miệng!

Lâm Quán Quán chớp chớp mắt, “Lãnh phu nhân, cô sẽ không áy náy đối với hành vi của mình chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Lâm Song Song đè nén lửa giận, trên mặt cố gắng đùn ra vẻ mặt áy náy, “Quán Quán… là lỗi của chị, chị không nên nghe gió lập tức gọi mưa, không nên bừa bãi đổ oan em, chị xin lỗi em, xin lỗi”

Lâm Quán Quán gật gật đầu, “Nếu Lãnh phu nhân cũng là bị người khác che đậy, tôi đương nhiên sẽ không túm mà không buông.”

Lâm Song Song thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này coi như đã xong.

Nhưng không ngờ tới, Lâm Quán Quán xoay người, nắm lấy tay Giản Ninh, ngón tay vết trầy xước đỏ tươi trên cổ cô ấy.

“Lãnh phu nhân, hôm qua trợ lý Giản Ninh của tôi vì bảo vệ tôi, trên cổ bị cô cào thành như vậy, chỉ phí y tế chúng tôi sẽ không tính toán, nhưng cô có phải… cũng nên nói xin lỗi Giản Ninh hay không?! “

Cái gì?

Lâm Song Song tức giận thầu tim!

Tiện nhân Lâm Quán Quán này, vậy mà có thể bảo tổng giám đốc phu nhân như cô ta xin lỗi trợ lý sao!

Đây quả thật là vả vào mặt cô ta!

Lâm Song Song cắn chặt răng, hạ thấp giọng nói, “Lâm Quán Quán, cô đừng quá đáng!”

Yêu cầu vợ tổng giám đốc xin lỗi cô ấy sao?

Giản Ninh cũng giật mình.

Mắt thấy Lâm Song Song tức giận, cô ấy vội vàng nắm lầy tay Lâm Quán Quán, nhỏ giọng nói, “Quán Quán, bỏ đi, tôi không sao…”

“Suýt chút nữa bị hỏng khuôn mặt, mà còn nói không sao!

Đừng để ý, hôm nay tôi chắc chắn sẽ trả lại công lý cho cậu!”

Giản Ninh sửng sốt.

Cô ấy theo bản năng nhìn Lâm Quán Quán.

Hôm nay, Lâm Quán Quán mặc một bộ áo lông vũ ngắn màu đen, quần đen, chân mang một đôi giày màu đen, rõ ràng là ăn mặc rất đơn giản, nhưng trên người cô lại có vẻ khí thế.

Mái tóc dài của cô phủ trên lớp áo choàng, phất phơ dưới làn gió lạnh, mái tóc dài của cô nhảy múa, ánh mắt kiên định.

Rõ ràng bờ vai rất gầy, nhưng lại làm cho cô ấy cảm nhận được sự âm áp và an toàn trước nay chưa từng có…

Hốc mắt đột nhiên hơi nóng, ánh nước hiện lên.

Giản Ninh chậm rãi nở nụ cười.

Cô ấy âm thầm quyét định.

Từ giờ khắc này trở đi, Lâm Quán Quán không chỉ là ân nhân cứu mạng của cô ấy, mà còn là sếp của cô ấy, càng là người thân của cô ấy!

Lời nói của Lâm Quán Quán vừa dút.

Các phóng viên nhìn về phía Giản Ninh, thấy trên cổ cô ấy có máy vết móng tay đỏ tươi, các phóng viên hít một hơi lạnh.

Ôi trời!

Lâm Quán Quán nói đây là vì bảo vệ cô mới bị trầy xước!

Đậu xanh!

Nếu như Giản Ninh không bảo vệ Lâm Quán Quán, vậy lúc này người bị thương, không phải chính là cô sao!

Trời à!

Nếu như không cần thận cào trúng trên mặt, vậy không phải là hỏng mặt rồi sao.

Vết thương nghiêm trọng như vậy, không xin lỗi là quá rất quá đáng!

Lúc này, các phóng viên im lặng, chờ đợi lời xin lỗi của Lâm Song Song.