Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 686



Người phục vụ rời đi.

“Sau này muốn ăn có thể đến đây, anh đã chào hỏi quản lý, cho dù có người nhận ra em, cũng không dám chụp lén.”

Lâm Quán Quán cầm lấy kính râm, kinh ngạc nhìn anh, “Tiêu Lăng Dạ, không phải anh sẽ nói với em, nơi này là sản nghiệp của anh chứ?”

Tiêu Lăng Dạ gật đầu.

“Không chỉ nơi này, Khê Thủy Nhân Gia cũng vậy.”

Lâm Quán Quán kinh ngạc nhìn anh.

Tiêu Lăng Dạ cười khẽ, “Thích thì tặng em.”

“..” Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, “Tiêu Lăng Dạ, anh có biết không, anh nói lời này thật sự là thiếu đánh đó, em thù giàu!”

“Vậy làm sao đây, anh nằm trên danh sách giàu nhất trong nước rất nhiều năm rồi.”

Tim chua xót quát Tại sao cô lại nói chuyện với người đàn ông này?

Lâm Quán Quán buồn bực nằm sắp trên bàn, không để ý tới anh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không vui.”

“Chậc?” Anh nhíu mày, khó hiểu nhìn cô.

“Lúc trước em còn nói lớn miệng muôn bao nuôi anh, theo trình độ tiêu thụ của anh, khi nào em mới có thể đạt được mục tiêu chứ.”

Hóa ra là vì điều đó.

Tiêu Lăng Dạ nắm tay cô, trong ánh mắt hiện lên một tia ý cười, “Anh rất dễ nuôi.”

“Dễ tới mức nào?”

“Anh có thể ăn ít hơn một chút.” Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu, “Sau này còn có thể ít hơn nữa.”

Lâm Quán Quán nhịn không được.

Hai người họ nhìn nhau cười.

Đến lúc ăn cơm, nhà hàng lục đục đưa đồ ăn lên.

Nhưng tắt cả mọi người rất lịch sự giữ im lặng, ngay cả khi nói chuyện với nhau, âm thanh của cuộc trò chuyện là rất nhỏ.

Cho đến khi…

Tiêu Diễn đến.

Nhìn thấy Tiêu Diễn, Lâm Quán Quán vô cùng kinh ngạc, nhất là nhìn thấy bạn gái bên cạnh Tiêu Diễn, con ngươi đều muốn rơi xuống.

Khốn kiếp!

Bên cạnh Tiêu Diễn… đó không phải là Lâm Song Song sao?

Hai người kề vai đi vào nhà hàng, Tiêu Diễn duy trì khoảng cách không xa với Lâm Song Song, thỉnh thoảng trên bàn ăn, anh ấy còn cẩn thận nắm lấy tay Lâm Song Song, nhắc nhở cô ta cẩn thận.

Nhưng anh ấy rất có chuẩn mực.

Đợi đi qua bàn ăn, anh áy lập tức buông cô ta ra, hai má Lâm Song Song đỏ bừng, thẹn thùng không thôi.

Đây, đây là tình huống gì vậy.

Tiêu Lăng Dạ theo tầm mắt của cô mà nhìn qua, nhìn thấy Tiêu Diễn và Lâm Song Song anh ngược lại không kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói, “Động tác của A Diễn rất nhanh, chỉ ngắn ngủi máy ngày, đã hẹn được Lâm Song Song ra ngoài ăn cơm.”

“A ha?”

Ngày đó ở Hương Dật Tử Quận, mấy người đàn ông họ nói chuyện phiếm, Lâm Quán Quán đi pha cà phê, cho nên không nghe được máy người họnói chuyện.

Vì thế, Tiêu Lăng Dạ giải thích hết tình hình cho Lâm Quán Quán, đương nhiên, chuyện anh đã lấy xe thể thao dụ dỗ Tiêu Diễn thì anh không nói.

Mặt Lâm Quán Quán khiếp sợ.

Cô nhìn Tiêu Diễn và Lâm Song Song cười ngồi xuống, Lâm Song Song ngồi xuống lưng quay về hướng cô, nhưng vị trí của cô vừa hay có thể nhìn thấy mặt Tiêu Diễn.

Từ góc độ của cô, ánh mắt Tiêu Diễn nhìn Lâm Song Song hàm tình mạch mạch, ôn nhu sủng nịch.

Da dầu Lâm Quán Quán tê dại, “Tiêu Lăng Dạ, em thấy Tiêu Diễn thế này không giống diễn kịch, cậu ấy sẽ không thật sự thích Lâm Song Song đấy chứ?”

“Không thể nào!”

Tỉnh thần Lâm Quán Quán vẫn căng thẳng như trước, “Nhưng em thấy động tác vẻ mặt của Tiêu Diễn…”

“Là diễn đó.”