Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 72: Tuyệt thực, cảm nhiệt



Lão gia tử cố gắng thuyết phục, nhưng Khương Ninh một chút đều không nghe lọt.

Bà vỗ nhẹ vào tay chồng, giận dữ nói: “Anh biết không, đàn ông là động vật dựa vào thân dưới để suy nghĩ, con trai anh thì mê đắm cô ta! A Diễn không đáng tin cậy vì đã nghe theo lời của Lăng Dạ từ khi còn nhỏ, lời của anh hai còn nghe hơn lời của cha mẹ chúng ta! Lăng Dạ rốt cuộc đã tìm được một người phụ nữ mình thích, chẳng lẽ nó dám nói người phụ nữ đó không tốt sao?”

Lão gia tử không nói gì.

Haiz!

Phụ nữ mà, thật vô lý, luôn có rất nhiều lý do để bắt bẻ người khác.

Ông thở dài, “Thế em định làm gì?”

“Cự tuyệt qua lại!”

“Khó!”

Khương Ninh gắt gao trừng mắt anh, “gọi anh đến là để ra chủ ý cho em, như thế nào cứ tạt nước lạnh em vậy!”

“Em nghĩ xem, cái khác chưa nói, chỉ cần nói đến Lăng Dạ là người thế nào? Từ nhỏ đến giờ, nó luôn là người quyết đoán nhất, chỉ cần là việc đã quyết định thì ngay cả tám con ngựa cũng không kéo lại được! Hơn nữa, nó cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Hơn ba mươi năm qua, cuối cùng nó cũng yêu một người phụ nữ, nhưng em lại kêu nó từ bỏ? Nếu nó còn không giao tiếp với người khác giới như trước, không phải sẽ càng thêm phiền phức sao? “

Khương Ninh quả quyết. “Vì nó có thể nhìn trúng Lâm Quán Quán, nhất định sẽ có thể nhìn trúng người khác! Chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn, anh cứ từ từ chờ xem, nhất định có thể tìm được người phụ nữ khiến tim nó loạn nhịp!”

“A Ninh, Lăng Dạ năm nay đã ba mươi tuổi rồi, tính theo xác suất ba mươi năm nữa sẽ có người nó thích xuất hiện, có lẽ phải đợi đến sáu mươi tuổi! “

“ Sẽ không đâu! “

Lão gia tử bất lực nói: “ Con cháu có phúc của con cháu, đừng có bận tâm quá nhiều như vậy”

” Không thể! Dù sao, em sẽ không bao giờ cho phép một diễn viên bước vào cửa nhà họ Tiêu của chúng ta! “

“Tâm Can còn không chịu ăn sao?”

Nữ giúp việc lắc đầu, trong tay bưng một cái khay, thức ăn trên khay không biết đã được hâm nóng bao nhiêu lần rồi. “Phu nhân, tiểu chủ nhân còn chưa mở cửa, sáng sớm chỉ uống nửa bát cháo kê, đã lâu như vậy chắc cô ấy đói rồi… “

Khương Ninh vô cùng đau khổ.

Tâm Can thường thích ăn đồ ngon, đứa trẻ này dù có tức giận đến đâu, chỉ cần mang đồ ăn ngon đến là lập tức mỉm cười bỏ qua con giận.

Lần này làm sao mà lại vô dụng chứt Không ăn thì làm sao mà được! Khương Ninh tới gần cửa, vươn tay gõ cửa, “Tâm can! Bà nội đây.

Mau mở cửa đi ra ngoài ăn cơm, bà nội đã bảo người làm nấu món thịt heo kho và sườn heo kho mà con yêu thích nhất! ChàiI Nó có mùi rất thơm, con thực sự không muốn đi ra ngoài để ăn một chút à? “

” Không ăn! Nếu bà không cho con gặp dì Quán Quán và anh Duệ Duệ, con sẽ không ăn gì cải “

Đứa nhỏ này!

Khương Ninh tức giận,” Tâm Can, sao lại dọa bà nội như vậy! “

“Dù sao con cũng không ăn!” . Đọc‎ 𝘁𝑟uyệ𝓃‎ hay,‎ 𝘁𝑟uy‎ cập‎ 𝓃gay‎ ||‎ 𝘁𝑟‎ ùⅿ𝘁𝑟uyệ𝓃.V𝓃‎ ||

Khương Ninh vừa tức giận vừa lo lắng.

Từ khi ăn sáng tới giờ đã hơn bảy giờ đồng hồ, lâu như vậy không ăn uống gì, đôi với đứa nhỏ miệng chưa từng rời đồ ăn vặt, làm sao có thể chịu được! ”

Tâm Can ……

” Không ăn không ăn, con nói không ăn là không ăn, không để Tâm Can đến bệnh viện tìm baba, dì Quán Quán và anh Duệ Duệ, Tâm Can có chết đói cũng không ăn! “

Đôi mắt tức giận của Khương Ninh đỏ bừng!

Lâm Quán Quán đã cho Tâm Can ăn bùa mê thuốc lú gì!

” Phu nhân… “Người giúp việc cũng nhìn Tâm Can lớn lên, trong lòng cảm thấy rất thương xót. “Thời gian dài như vậy, tiểu chủ nhân làm sao có thể chịu được? “

Để nó đi, không phải là thỏa hiệp sao?

Khương Ninh nghiến răng hất tay áo bỏ đi.” Khi nào nó đói thì tự nhiên sẽ ăn cơm, để nó yên đi! “

Bà thà để Tâm Can bị đói còn hơn để cô tiếp xúc với một người phụ nữ ghê gớm như vậy!

Ba giò sau, Khương Ninh đã hơn 20 lần lên lầu đi qua đi lại. Bà hỏi người giúp việc,” Tâm Can vẫn không chịu ra ăn à? “

Người giúp việc lắc đầu.

Đến giờ ăn tối rồi!

Tâm Can cả ngày nay chưa ăn rồi!

Khương Ninh lại gõ cửa, “Tâm Can?”

Trong phòng không có tiếng đáp lại.

Khương Ninh trong lòng đột nhiên “lộp bộp”, bà kêu máy lần, “Tâm Can? Tâm Can?”

Không ai đáp lại.

Không lẽ đói tới ngất rồi?

Khương Ninh đột nhiên trở nên lo lắng, “Mau! Mau gọi người!

Mau mở cửa!”

Lão gia tử nghe thấy liền vội vàng chạy vài bước lên lầu, ông luôn đem Tâm Can làm tiểu bảo bối của mình, vốn đã lo lắng cho Tâm Can, sau khi lên lầu, không nói gì, ông đá mạnh vào cửa phòng.

Không phụ lòng lão gia tử còn khá khỏe mạnh, một chân đá ngã cửa phòng.

Mọi người vội vàng lao vào phòng ngay lập tức.

Phòng công chúa màu hồng, điều hòa không biết đã đóng từ lúc nào, cửa vừa mở ra, đã thấy một luồng nóng bốc lên.

Khương Ninh sửng sốt!

Vào một ngày nắng nóng như vậy, điều hòa bị hỏng, đứa nhỏ không nói gì, trong phòng cũng không có thông gió, lại có nắng to như vậy, đứa nhỏ…

Sắc mặt của bà đại biến, bà vội vàng chạy tới.

“Tâm Can!”

Cô đang ngồi trên bệ cửa số, nửa quỳ, hai mắt khép hờ, má ửng đỏ, đôi môi khô khốc, trông vô cùng yếu ót.

“Tâm Can!”

Khương Ninh sải bước đi tới, bà vội vàng đem Tâm Can ôm vào trong lòng, “Tâm Can! Tâm Can con làm sao vậy, đừng hù bà nội!”

Tâm Can khép hờ hai mắt, thở phì phò.

“Nóng quá! Người nó nóng quá!” Khương Ninh lo lắng. “Ông xã, là bị cảm nhiệt, chắc đứa nhỏ bị cảm nhiệt rồi, phải làm sao đây!”

Khương Ninh kinh sợ run lên.

Tiêu Ngạo ôm Tâm Can chạy nhanh xuống lầu, tìm nơi thoáng gió, râm mát, dặn dò người làm,: “Maul Lấy một ly nước đun sôi để nguội, cho một ít muối vào khuấy đều! Đem máy túi đá chườm lên!”

Người làm nhanh chóng chuẩn bị đồ, Tiêu Ngạo bảo anh ta quấn túi nước đá vào một chiếc khăn, chườm lạnh lên trán và nách, ôm lấy đầu cô, đưa một cốc nước vào miệng cô.

“Tâm Can, nhanh nào! Uống chút nước đi!”

Tâm Can yếu ớt quay đi, nước trong cốc văng khắp cổ.

Khương Ninh khóc, “Tâm Can, con là đang muốn mạng bà nội…”

“Quán, dì Quán Quán…”

Đứa nhỏ nhìn chằm chằm Khương Ninh, trong mắt có một chút ánh sáng, Khương Ninh đau lòng. Tâm Can của bà luôn được bà bao bọc trong lòng bàn tay, luôn tùy hứng phóng khoáng, có bao giờ yêu đuối như thế này.

Điều này khiến bà nhớ lại khi Tâm Can lần đầu tiên được gửi đến nhà họ Tiêu, một vòng nhỏ nhỏ, chỉ to bằng con mèo, bị gãy vài chiếc xương sườn, khóc cũng khóc không được.

Khương Ninh nước mắt lập tức rơi xuống.

“Được được được! Chỉ cần con uống nước, sau này bà nội sẽ đưa con đến bệnh viện Khang Hoa!”

Tiêu Ngạo lại vội vàng đưa nước lên môi, đứa nhỏ lần này không từ chối, bưng cốc uống một ngụm lớn.

“Khụ, khụ, khu…”

“Từ từ, uống từ từ!”

Sau khi uống nước và chườm lạnh nửa giờ, nhiệt độ cơ thể Tâm Can từ từ hạ xuống nhiệt độ bình thường, cô đã hơi có sức lực hơn, vì vậy liền níu lấy cánh tay Khương Ninh vì sợ bà hồi hận, lo lắng nói.

“Bà nội, bà đã hứa sẽ đưa Tâm Can vào bệnh viện, Tâm Can muốn đi bây giờ!”