Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 746



Không có cách xuống tay từ Long Ngự Thiên, cô chỉ có thể lui mà cầu, bắt đầu từ nơi này của Lý Mưu.

Nếu có thể.

Cô vẫn hy vọng, đạo diễn Lý Mưu có thể tận lực không cần Long Ngự Thiên.

Phải biết rằng, “Khuynh Thành Truyện” là một bộ phim truyền hình cổ trang tiên hiệp quy mô lớn, loại phim như thế này, đầu tư quá cao, muốn thu hồi chỉ phí, số lượng tập quay sẽ rất dài.

Dựa theo yêu cầu nghiêm khắc của đạo diễn Lý Mưu, một bộ phim như vậy khi quay, nhiều nhất là hơn nửa năm, cho dù dùng thời gian ngắn nhát, tăng ca một chút, chỉ sợ: cũng cần ba bốn tháng, cô đã xem xong kịch bản “Khuynh Thành Truyền”, trong bộ phim, cảnh quay của Sở Khuynh Thành và Nam Nhị Yêu Đề không ít hơn nam chính.

Cũng chính là nói.

Ít nhất cô phải ở chung với Long Ngự Thiên sớm chiều ba bốn tháng.

Đậu xanh.

Thật kinh khủng.

“Đạo diễn…”

“Quán Quán, những vấn đề cô lo lắng tôi đều nghĩ tới.

Long Ngự Thiên kia, quả thật không phải xuất thân cùng khoa, hơn nữa cũng không có kinh nghiệm diễn xuất.

Nhân vật yêu đề này vô trách nhiệm, néu như chỉ là vì kéo.

đầu tư, đừng nói cậu ta mang theo nhiều tiền như vậy, cho dù nhiều hơn ba lần, tôi cũng không có khả năng dùng cậu ta”

“Vậy ông…”

“Vốn tôi cũng không có ý định dùng cậu ta, nhưng mà…”

Nói đến đây, hai mắt Lý Mưu tỏa sáng, kích động nói, “Nhìn thấy Long Ngự Thiên lần đầu tiên, tôi lập tức xác định, nhân vật này, ngoại trừ cậu ta, không ai có thể diễn!

Long Ngự Thiên kia, hình tượng và khí thế bản thân cậu ta, quả thực chính là yêu đề trong lòng tôi! Quán Quán, cậu ta quá phù hợp với nhân vật này, quả thực chính là vì nhân vật này mà sinh ra, tôi tin tưởng, cậu ấy căn bản không cần diễn, chỉ cần cậu áy diễn ra mặt thật của mình, nhân vật này sẽ vô cùng xuất sắc!”

Cho nên, đạo diễn Lý Mưu không thể vứt bỏ Long Ngự Thiên.

Lâm Quán Quán buồn bực không thôi.

Lý Mưu vỗ vỗ bờ vai cô, cười ha ha nói to, “Cô yên tâm đi, tôi và người quản lý của Long Ngự Thiên đã chào hỏi, người quản lý của cậu ta đã cam kết, tuyệt đối sẽ không bởi vì dẫn đầu tư vào tổ quay mà đùa giỡn. Thậm chí người quản lý còn nói, nếu đoàn làm phim có nhu cầu, Long Ngự Thiên có thể vào đoàn làm phim, sẽ toàn lực phối hợp với chúng ta quay phim.”

Nếu như cô không nhớ lầm, Long Ngự Thiên là người làm ăn.

Đậu xanh.

Là một ông chủ lớn, kinh doanh của riêng mình không làm, lại phí nhiều tháng để quay phim … bệnh hoạn!

Lúc trở về, Lâm Quán Quán vẫn buồn bực không vui.

Giản Ninh có lòng an ủi cô, nhưng không biết phải nói gì.

“Quán Quán…”

“Mình không sao.”

Lâm Quán Quán ngồi trên ghế phẳng, nằm trên ghế, thở dài nói, “Nên đến cũng không tránh được.”

“Nhìn cậu có vẻ rất sợ Long Ngự Thiên kia.”

Lâm Quán Quán đột nhiên ngồi dậy, “Rất rõ ràng sao?”

Giản Ninh đồng tình gật đầu.

“Aaa..”

Lâm Quán Quán ôm đầu kêu lên.

Cô thật sự sợ Long Ngự Thiên.

Bởi vì…