Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 784



“Có ngon không?” Lâm Quán Quán trêu ghẹo nhìn anh.

“Ngon.”

Trong lòng Tiêu Lăng Dạ ngũ vị tạp trần, tôm nhai trong miệng, nhưng anh căn bản không tháy có mùi vị gì.

Anh có chút kích động, liều mạng khắc ché, mới khắc chế được tình cảm mãnh liệt trong lòng.

Anh thích hải sản.

Nhưng hải sản với vỏ cứng ăn sẽ rất rắc rồi, vì vậy hải sản yêu thích của anh là tôm.

Không ngờ rằng…

Duệ Duệ lại biết.

Đây có phải là nói rõ, trong lòng Duệ Duệ có người ba như anh không?

Bàn ăn yên tĩnh.

Một lúc lâu sau.

Tiêu Lăng Dạ mới động đũa, anh gắp một khối sườn nướng đỏ, quan sát phản ứng của cậu bé, bỏ miếng sườn vào trong bát của cậu bé.

Mọi người cũng khẩn trương nhìn Duệ Duệ.

Trước kia, Tiêu Lăng Dạ cũng gắp thức ăn cho Duệ Duệ, nhưng bình thường dưới tình huống này, sắc mặt Duệ Duệ cũng sẽ không quá đẹp, sẽ không chút nẻ tình gắp thức ăn anh bỏ vào sang một bên.

Mà bây giờ.

Thằng nhóc kia nhìn miếng sườn trong bát, chỉ dừng một chút, sau đó gắp miếng xương sườn lên, chậm chạp cắn một miềng.

Mọi người bắt giác thở phào nhẹ nhõm.

Tâm Can càng vui vẻ múa tay múa chân, duỗi cỗ hưng phần nhìn Duệ Duệ, “Anh trai anh trai! Anh gắp thức ăn cho mẹ, cũng ăn đồ ba gắp cho anh, cũng chính là nói, anh đã tha thứ cho ba rồi đúng không?”

Thằng nhóc kia nhíu mày.

“Anh trai…”

Cậu bé ngẳng đầu lên, lau miệng bằng khăn giấy, bình tĩnh nói, “Không!”

“Chậc…

Tâm Can nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Vậy anh…”

Thằng nhóc kia không để ý tới Tâm Can, ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, hai ba con bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ khẽ căng thẳng, Duệ Duệ thì có chút khó chịu, tai cậu bé hơi ửng hồng, hừ nhẹ một tiếng nói, “Đừng tưởng rằng cháu gắp thức ăn cho chú chính là tha thứ cho chú, cháu không có dễ dỗ như vậy!”

“Chú biết.”

“Sau này chú phải đối xử tốt với mẹ cháu một chút, nếu không, cháu hận chú cả đời.”

“Được!”

Đây là cuộc đối thoại giữa hai người họ sau khi Duệ Duệ biết Tiêu Lăng Dạ là ba ruột của cậu bé.

Mọi người nghe đều buông lỏng.

Tuy rằng Duệ Duệ chưa tha thứ cho Tiêu Lăng Dạ, nhưng thái độ của cậu bé đã mềm nhữn.

Đó là một dấu hiệu tốt.

Nếu như cứ tiếp tục phát triển như vậy, cậu bé tha thứ cho Tiêu Lăng Dạ, chắc chắn chỉ là vấn đề thời gian.

Tất cả mọi người ăn bữa ăn này rất vui vẻ.

Sau bữa ăn.

Tâm Can và Duệ Duệ trở về phòng ngủ trưa.

Giản Ninh vì né tránh Tiêu Diễn, chủ động ôm lấy công việc rửa chén.

Một phút sau.

Giản Ninh nhìn Tiêu Diễn một thân áo ngủ, vẻ mặt chán ghét, “Anh tới đây làm gì vậy!”

“Giúp cô.” Tiêu Diễn đi tới bên cạnh Giản Ninh, đương nhiên nói, “Anh trai tôi và Tiểu Quán đang phòng khách nói chuyện, tôi cũng không thể làm bóng đèn được.”