Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 834



Đám vệ sĩ vây quanh Hoằng Dụ, bắt đầu tiến lên. Anh bắt đầu tấn công.

Tất cả mọi người thậm chí không nhìn thấy được anh tấn công như thế nào, bọn họ chỉ cảm thấy hoa mát, tiếp theo đó là từng tiếng thảm thiết kêu lên, chưa đến một phút đồng hồ, mười tên vệ sĩ đã ngã xuống.

Các vệ sĩ nằm trên mặt đắt, liên tục kêu rên thảm thiết.

Mà Hoằng Dụ.

Quần áo của anh ấy một chút cũng không nhăn nhó.

Nhóm nữ ở đây cũng trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều bị Hoằng Dụ làm cho kinh ngạc, thậm chí còn không dám cất lên thành tiếng.

Các đại lão cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Hoằng Dụ từng bước đến gần tổng giám đốc Triệu.

Tổng giám đốc Triệu còn chưa hút xong điếu thuốc, nhìn thấy đám vệ sĩ nằm la liệt khắp nơi, sau đó lại nhìn Hoằng Dụ đang từ từ tiền đến, sắc mặt ông đột nhiên tái nhợt.

Cả người sợ đến mức tè ra quần, từ trên sô pha ông bò xuống.

“Anh, anh, anh muốn làm gì! Tôi, tôi là chủ sở hữu bất động sản XX nổi tiếng khắp Vân Thành, trị giá lên đến hàng tỷ. Nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ không buông tha cho anh, aaaa.”

Lời còn chưa dứt, một tiếng “Răng rắc” giòn vang lên, ông nắm chặt ngón trỏ của bàn tay phải, đau đớn lăn lộn trên Sàn và toàn thân run rầy.

Là Hoằng Dụ đi đến chỗ ông, hung hăng vặn gãy ngón tay vừa rồi chỉ vào mũi Long Ngự Thiên.

Mặc dù các đại lão ở đây trên thương trường lục đục với nhau, nhưng đơn giản khi gặp qua trường hợp thô bạo như vậy, một đám đều bị dọa đến mức mặt không còn chút máu mà run bần bật.

Nhìn ánh mắt Long Ngự Thiên … Cũng trở nên vô cùng kính sợ.

“Long Ngự Thiên! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Tổng giám đốc Triệu gào rồng cực kỳ chói tai.

Khóe miệng Long Ngự Thiên nhéch lên.

Cuối cùng anh cũng quay đầu lại, liếc nhìn tổng giám đốc Triệu giống như đang nhìn một con kiến, cười tủm tỉm nói: “Đáng tiếc…Ông không có cơ hội này.”

Tổng giám đốc Triệu sửng sốt: “Anh có ý gì?”

“Ba năm trước, con trai ông lái xe trong tình trạng say xỉn và gây ra hai vụ tai nạn giao thông. Sau khi gây chuyện nó bỏ trốn khiến hai người chết và một người bị thương!!”

Cả người tổng giám đốc Triệu cứng đờ, nhìn Long Ngự Thiên với ánh mắt không dám tin.

Đây là bí mật của gia tộc bọn họ, ngoài nhà bọn họ thì chỉ có người trong cuộc biết, không một ai khác biết!

Nhưng Long Ngự Thiên … làm sao anh ta biết được!

“Anh…

“Còn ông thì bị nghi ngờ có liên quan bao che tội!” Long Ngự mở miệng, nói rõ cậu chuyện một cách nhàn nhạt: “Xong việc ông tìm người gánh tội thay cho con trai ông, giúp nó thoát được một kiếp. Vừa rồi tôi đã sai người đem chứng cứ phạm tội năm đó của con trai ông giao cho cảnh sát. Tôi nghĩ rằng sau khi ông rời khỏi đây … tốt nhất nên đến đồn cảnh sát để uống trà.”

Cả người Triệu Quang Vinh run lên, hai mắt ông nhìn Long Ngự Thiên như gặp phải ma quỷ!

Hoằng Dụ trực tiếp ném tổng giám đốc Triệu ra khỏi phòng.

Đám vệ sĩ cũng lăn lê bò lết xác ra khỏi phòng.

Một lần nữa căn phòng yên tĩnh trở lại.

Long Ngự Thiên khẽ cười một tiếng, tiếp đón mọi người: “Mọi người tiếp tục uống rượu. Hôm nay tôi khao.”

Tắt cả mọi người: “…”

Mẹ nó.

Trải qua chuyện này, họ vẫn có thể uống rượu thì thật là điên rồi.

Trong lòng mọi người sợ hãi.

Bọn họ đều là những người ở trong thương trường đã lâu, nói câu không dễ nghe, ai dám bảo đảm mình sạch sẽ trong khi lăn lê bò lết ở thương trường nhiều năm như vậy?

Mà Long Ngự Thiên… Vừa trở về nước không bao lâu, vậy mà đã nắm giữ bí mật của Triệu Quang Vinh!