Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 897



Một lúc lâu sau.

Anh trầm mặc vỗ vỗ bả vai Tiêu Diễn, “Giao cho anh.”

“Ừm!”

Tiêu Lăng Dạ trở lại với Lâm Quán Quán đã là nửa tiếng sau.

Lúc anh trở về, Lâm Quán Quán đã tắm rửa thay một bộ áo ngủ, đang ôm đầu gối ngồi ở đầu giường xem kịch bản, nghe được thanh âm mở cửa, nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ bưng một ly sữa đi vào.

Trong lòng Lâm Quán Quán khẩn trương.

“Anh về rồi sao?”

“Ừm!”

Tiêu Lăng Dạ đem sữa đặt ở đầu giường, anh đứng ở đầu giường, che khuất ánh đèn, thân Lâm Quán Quán bị bóng dáng của anh bao phủ, không ra hình, cô lại khẩn trương.

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ lướt qua kịch bản trong tay cô, nhíu mày, “Quán Quán, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Chắc chắn!

Vẫn là trồn không được.

Lâm Quán Quán muốn khóc không ra nước mắt, cô tiện tay gấp kịch bản lại, đem kịch bản đặt lên tủ đầu giường, hít sâu một hơi, “Được rồi! Em thú nhận!”

Cô vỗ vỗ giường bên cạnh, Tiêu Lăng Dạ thuận thế ngồi xuống bên chân cô, ánh mắt trầm mặc nhìn cô.

Lâm Quán Quán bắt đắc dĩ, cô nhướng cổ họng, “Em nói anh không được giận đó.”

“Xem tình hình đãt”

Lâm Quán Quán vẫn kiên trì, bắt đầu nói từ ngày hôm qua đoàn làm phim tụ tập, chuyện không lớn, cô đem tât cả mọi chuyện đều thành thành thật thật giải thích.

Theo cô kể lại, môi Tiêu Lăng Dạ càng mím càng chặt, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh như băng!

“Triệu Quang Vinh của bát động sản Hồi Phi sao?”

Lâm Quán Quán sửng sốt!

Cô còn tưởng rằng Tiêu Lăng Dạ sẽ hỏi về Long Ngự Thiên trước, nào ngờ anh lại hỏi về tổng giám đốc Triệu này, cô sững sò gật đầu, “Chậc… đúng vậy, chính là tổng giám đốc Triệu kia!”

“Anh biết!”

Mấy chữ đơn giản, lại giống như phán quyết của phán quan, trực tiếp tuyên bó công ty này chấm dứt!

“Tiêu Lăng Dạ…”

“Quán Quán!” Tiêu Lăng Dạ đè bả vai cô lại, trầm giọng cắt ngang cô, “Nhìn anhI”

Lâm Quán Quán sửng sốt, ngẳng đầu sững sờ, ngẳng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Tiêu Lăng Dạ, ánh mắt anh sáng ngời dọa người, giống như có một đám lửa thiêu đốt sâu trong ánh mắt, sau lưng ngọn lửa kia lại tựa hồ mang theo sông băng lạnh lẽo, lạnh lùng khiến cho.

người ta run rầy.

Lâm Quán Quán sửng sốt.

Trực giác nói cho cô biết, Tiêu Lăng Dạ đang tức giận!

Lâm Quán Quán sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thây anh tức giận như vậy kể từ khi quen biết Tiêu Lăng Dạ.

Cô khẩn trương nắm lấy tay áo anh, không rõ vì sao anh lại tức giận, “Tiêu Lăng Dạ…”

*A Diễn nói rất đúng!”

“Hả?” Lâm Quán Quán mờ mịt nhìn anh.

“Trong mắt em, đàn ông yếu như vậy sao? Yếu đến làm cho em đối với anh… không có sự tự tin nào cả?”

Lâm Quán Quán kinh hãi!

Yếu sao?

Tiêu Lăng Dạ có đúng với chữ này không? Có đúng không?

“Tiêu Lăng Dạ, anh, anh tức giận sao?”