Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 984



“Chúng ta tìm kiếm đi, xem có nơi nào có thể núp hay không.”

Những người đó nhốt cả hai người họ trong hầm rượu, nhưng chắc chắn sẽ không để ý đến họ, cho nên … không lâu sau, nhất định sẽ có người đến kiểm tra tình hình của họ.

Cửa hầm rượu bị khóa và họ không thể trốn thoát.

Cho nên… Chỉ có thể chờ khi có người đến xem nhân cơ hội mà hành động.

Duệ Duệ kéo tay Tâm Can, đi tìm kiếm trong hầm rượu.

Tuy rằng hầm rượu rất lớn, nhưng nơi có thể giấu người cũng không nhiều!

Duệ Duệ nhíu mày.

Đột nhiên.

Tâm Can chỉ vào chiếc đòng hồ điện thoại mà anh đeo trên cổ tay, ngạc nhiên nói, “Anh trai! Đồng hồ của anh bọn họ không tháo ra, anh hãy thử xem có thể liên lạc được với mẹ hay không!”

Duệ Duệ không nói gì.

Trên thực tế, cậu bé đã nghĩ về nó khi cậu bé bật đèn lên, nhưng đáng tiếc.

Không có tín hiệu!

Nụ cười trên khuôn mặt Tâm Can lập tức phai nhạt.

Hai người tay trong tay mà đi.

Một lát sau, ánh mắt Duệ Duệ đột nhiên sáng lên.

Cậu bé tìm thấy một chiếc tủ có thể được ẩn nấp.

“Tâm Can, nơi này!”

Cậu bé mở tủ ra, đem rượu vang đỏ trong tủ bỏ vào tấm vải lưới, “Tâm Can, trốn vào đi!”

Tâm Can ngoan ngoãn trốn vào.

Nhìn thấy Duệ Duệ muốn đóng cửa tủ, Tâm Can hoảng sợ, cuống quít nắm lấy tay cậu bé, “Anh trai, anh không vào sao?”

“Tâm Can, tin tưởng anh trai không?” “Tin!”

“Vậy thì ngoan ngoãn trốn ở bên trong, cho dù có động tĩnh gì, cũng không thể lên tiếng, được không?”

“Em…. sợ!”

“Đừng sợ, anh trai sẽ trốn ở bên cạnh em.

Lúc này Tâm Can mới thả lỏng một chút.

Duệ Duệ nhẹ nhàng nói, “Sau khi em trốn vào, anh phải đi qua tắt đèn trước, sau khi tắt đèn sẽ rất tối, nhưng đừng sợ, anh trai sẽ ở bên cạnh em.”

“Vậy chút nữa anh không nhìn thấy, sao qua đây được?”

“Anh trai có cái này!”

Duệ Duệ lắc lắc đồng hồ điện thoại trên cổ tay, sờ sờ đầu của cô bé, “Không có tín hiệu, nhưng có điện!”

Không biết cậu bé bấm cái nút nào, trên đồng hồ điện thoại nhất thời phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian, em yên tâm, anh trai nhất định sẽ dẫn em rời khỏi nơi này.”

“ừm!

Tuy rằng Tâm Can vẫn sợ hãi, nhưng ngoan ngoãn đóng cửa tủ lại.

Năm phút sau.

Ánh đèn trong hầm rượu tắt đi, trong tủ càng tối đen.

Tâm Can một mình trốn ở bên trong, sợ hãi toàn thân run rây.

Sau một thời gian, cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô bé hét lên một cách thăm dò, “Anh trai?”

“Là anh!”

Tâm Can thở phào nhẹ nhõm!

Chỉ chốc lát sau, Tâm Can đã nghe được tiếng va chạm của bình rượu, cô bé có chút lo lắng, “Anh trai…”