Ông Xã Tuyệt Tình Đừng Lại Đây

Chương 14: Tai nạn trên đường đua



Cho đến lúc bước vào chặng đua chính thức, Cố Viễn Tranh cũng không hề để tâm vào trận đấu.

Hàng loạt xe của đối thủ đã vượt lên trước mặt, như những chùm sáng đủ sắc, chúng lao về phía trước với tiếng động cơ giòn giã.

Qua mười hai khúc ngoặt, chiếc chiến giã của anh dường như bị bỏ lại sau cuối cùng vài chiếc khác.

Anh nhận ra những chiếc xe đó và chủ nhân của chúng, toàn là phú nhị đại máu mặt trên trường đua. Anh biết thủ đoạn của chúng, chúng thường đi sau cuối để đến khúc giữa sẽ tăng tốc, lao lên ngang hàng với những chiếc khác rồi khiêu khích, có nhưng chiếc xe xấu số còn bị va chạm văng khỏi đường đua, tự sinh tự diệt.

Cố Viễn Tranh trở thành đối tượng bị nhắm đến đầu tiên của chúng.

Chiếc xe đua màu đỏ do một thanh niên mặt trắng dã, xăm rồng xăm phượng lên khuôn mặt phóng lên ngang hàng với anh, giơ ngón giữa rồi ép sát va chạm vào chiếc chiến giã của anh, chửi lớn:

“Loser!” (Thằng thất bại).

Tâm trạng anh không tốt, không hề tốt, tên đó còn dám đụng tới đứa con tinh thần của anh, lập tức trở thành đối tượng để anh trút giận.

Đến khúc cua thứ hai mươi, bọn chúng bắt đầu tăng tốc, anh cũng đạp ga, lao về phía trước, luồn lách đi ngang hàng với tên ất ơ vừa nãy, hắn nhận ra, liền nghiến răng hét lên:

“Shit! Shit! Shit!”

Vừa chửi vừa bẻ lái, giảm tốc độ. Nhưng xe anh vẫn đạp ga tăng tốc lao lên trước xe của hắn. Do quán tính xe của hắn không thể chậm lại nhanh được, kế bên lại có hàng loạt chiếc xe đi lên, hắn buộc phải đạp phanh, tiếng két kéo dài và theo đó là tiếng “ầm” vang lên.

Xe hắn cùng vào chiếc xe phía sau không phanh kịp đâm vào nhau, tạo ra hiện trường hỗn loạn.

Còn Cố Viễn Tranh do đã quan sát địa hình nên biết khúc cua này khá rộng so với các khúc khác nên đã thuận lợi vượt qua.

Lúc này anh nóng vội hơn bao giờ hết.

Vì quá nóng vội nên cả người cứng nhắc, đến khúc của thứ hai mươi lăm, anh cùng một chiếc xe đua khác va chạm, cùng nhau kéo lê vài chục mét rồi hẹn nhau toé lửa, hai chiếc xe phút chốc bừng bừng cháy.

Lần thứ hai, Cố Viễn Tranh được Jennifer cứu. Sau lần cứu mạng Cố Viễn Tranh trên đường đua lớn bên Anh Quốc, cô ta đã theo anh về nước, từ đó mọi trận thi đấu có anh sẽ có cô ta.

Phải hai ngày sau, Cố Viễn Tranh được đưa về bệnh viện trong nước, Dung Tiêu Hoan mới nhận được tin anh bị thương nằm viện.

Lúc cô đến, Jennifer đang ngồi bên cạnh giường bệnh nắm tay anh.

“Chị dâu đến rồi à?”

Cô ta phát hiện cô đến, biết ánh mắt cô đang đặt trên tay của hai người, không những không rút lại mà còn bày ra vẻ mặt thách thức.

Dung Tiêu Hoan dời tầm mắt lên khuôn mặt cô ta, nhíu mày:

“Tôi không đọc báo nên xin hỏi, cô đây là ai? Có họ hàng gì với anh ấy?”

Cũng là do cô ta chưa từng giới thiệu với cô trong khi cô rất lười đọc tin tức. Còn xưng hô “chị dâu” như vậy, không phải họ hàng thì cũng là tình nhân, tình nhân mặt dày.

Jennifer trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười xinh đẹp, khả ái, nói:

“Chả trách anh ấy nói chị dâu cổ lỗ sĩ, nhưng mà không sao, trước em cũng có lỗi vì không giới thiệu. Em là Jennifer, bạn của Viễn Tranh.”

“À, thì ra là bạn.”

Cô gật gù sau đó nói tiếp:

“Cảm ơn cô đã chăm sóc chồng tôi mấy ngày này, còn bây giờ tôi sẽ ở đây chăm sóc cho Viễn Tranh.”

“Ồ, bây giờ chị lại đóng vai người vợ tốt cơ đấy? Sao chị không đến Italy để đưa chồng chị về luôn, bây giờ còn định cướp công sao?”

“Vốn dĩ tôi không biết anh ấy gặp nạn. Nhưng từ bao giờ người ngoài lại có quyền quản vợ chăm sóc chồng nhỉ?”

Nét mặt của Jennifer từ căng cứng đến giãn ra, trên môi lại treo nụ cười ngọt ngào bí hiểm:

“Vậy chị ở lại chăm sóc anh ấy. Nhân tiện bồi đắp luôn tình cảm vợ chồng nha. Chứ đừng để anh ấy ăn cơm ngoài, không tốt đâu.”

Sau đó cô ta cầm theo túi xách ra ngoài, lúc đi cô ta cố ý hôn nhẹ lên má Cố Viễn Tranh. Ngoài mặt Dung Tiêu Hoan cố làm cho mình giả vờ tức giận nhưng thực chất không quan tâm. Khi Jennifer vừa đi khỏi, cô trở lại vẻ thản nhiên như không ngồi cạnh anh, bắt đầu càu nhàu:

“Không phải mẹ bảo tôi đến đây thì anh vẫn được ở bên mỹ nhân của mình rồi. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Nhìn Cố Viễn Tranh nằm bất động trên giường, khắp nơi đều là vết thương, chân trái bó bột, hai tay vết trầy xước chằng chịt, quanh ngực được biết là do bị bỏng nặng nên đã được băng bó cẩn thận. Anh như vậy, cô cũng có một chút cảm thương nhưng nhanh chóng đã gạt bỏ suy nghĩ đó.

“Đáng đời Cố Viễn Tranh nhà anh. Phải chi anh đừng có ăn hiếp tôi thì tôi đã không trù ẻo anh. Thấy chưa, lời trù ẻo của tôi rất linh nghiệm a, sau khi anh tỉnh lại, phải biết điều hơn chút, nếu có lần sau tôi nghĩ anh sẽ không qua nổi đâu. Cố Viễn Tranh chết bằm!”