Ông Xã Vô Liêm Sỉ

Chương 37: Đám áo đen lạ mặt



Lớp bắt đầu xôn xao bàn tán về con người Mali.

"Em có chồng rồi?" Giảng viên nhìn Mộc Dao đầy bất ngờ.

"Vâng." Chẳng những có chồng mà còn mang thai cô ạ.

Nhìn cô như vậy không giống người đã lập gia đình lắm, trông cô giống thiếu nữ hơn.

Cả lớp bất ngờ về tin này, quay đến bàn tán về việc "tiểu thư ngây thơ" quyến rũ chồng người khác.

"Huhu… mình không có…" Nước mắt cá sấu của Mali tuôn ra.

Giảng viên bị những giọt nước mắt của cô ta làm cho động lòng, cô khuyên cả lớp không bàn luận nữa để quay lại tiết học.



Buổi học kết thúc vào lúc 18 giờ, Quách Mộc Dao không bắt taxi mà định tản bộ về nhà, đi được nửa đường thì cô bị ai đó đánh lén nhưng cô đã kịp thời né được. Cô xoay người ra sau, chụp lấy tay tên đó rồi bẻ gãy tiếng "rắc" phát ra từ tay tên áo đen.

Hắn ôm cánh tay bị gãy mà đau đớn, bỗng dưng một đám áo đen khác lại kéo đến, Mộc Dao vì muốn tránh rắc rối nên tranh thủ lấy bình xịt cay xịt vào mặt chúng rồi bỏ chạy.

Lúc cô chạy mất húc, một người phụ nữ bước đến chỗ mấy tên áo đen đó và trách:

"Có một người phụ nữ mà tóm không xong, các người cút hết đi."

"Tiểu thư, cô ta nhanh quá chúng tôi trở tay không kịp." Một tên áo đen bò dậy nói.

"Nhanh sao? Tôi không tin không thắng được cô." Người phụ nữ nhìn về hướng đi khi nãy của Mộc Dao, ánh mắt cô ta vô cùng nham hiểm.

Chạy về đến nhà, Mộc Dao rất đuối sức, cơ thể không còn chút sức nào, vì chạy một tuyến đường dài để trốn thoát nên hiện tại bụng cô đau như quặng lại, cô cũng đuối sức mà ngất trước cửa ra vào. May thay nhà đang có khách, lúc khách về vừa kịp lúc cô nằm dưới đất, máu đang chảy ra. Sợ cô và đứa bé xảy ra chuyện nên mọi người đã nhanh chóng bắt taxi đưa cô vào bệnh viện.

Bệnh viện Viễn Châu

"Cạch"

Một nữ bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, trên tay cầm theo hồ sơ bệnh án định gọi tên người nhà bệnh nhân nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Thiệu Lăng chạy đến tra hỏi, lúc này khuôn mặt anh đầy lo lắng.

"Vợ tôi sao rồi? Cô ấy không sao đúng không? Cả đứa bé."

"Anh là người nhà của cô Quách sao?"

"Đúng vậy."

Vị bác sĩ kia vừa nghe xong liền tức giận.

"Anh làm chồng kiểu gì vậy hả? Không biết chăm sóc tốt cho vợ mình hay sao vậy?"

"Tôi... tôi..."

"Anh gì mà anh. Nuôi không nổi cô ấy thì ly hôn đi. Tôi nuôi."

Lúc này Cẩn Thiệu Lăng dường như đã mất kiên nhẫn. Vấn đề anh hỏi là vợ anh ra sao rồi, anh muốn câu trả lời của bác sĩ là tình hình của vợ và con anh. Tại sao lại bị mắng tới tấp thế kia chứ?

"Con bé thế nào rồi?" Trương Doãn chống quải trượng đi đến.

Là ông của cô ấy?

Nữ bác sĩ thay đổi thái độ xem lại hồ sơ bệnh án của Mộc Dao, sau đó nói:

"Cô ấy và đưa bé đều bình an. May mà sức khỏe thai phụ và thai nhi đều tốt, cũng nhờ người nhà đưa đến kịp thời nếu không tôi e là đứa bé khó mà giữ được."

"Vậy chúng tôi vào thăm bệnh nhân được không bác sĩ?" Hạ Lam bên ngoài thì bình tĩnh nhưng thật ra tim đang đập muốn văng ra ngoài.

"Được, nhưng nhớ nhỏ tiếng và không vào đông quá làm ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi." Nói xong nữ bác sĩ khẽ cúi chào Trương Doãn rồi bước sang phòng bên cạnh.

...

"Cạch"

Cánh cửa phòng bệnh của Mộc Dao mở ra, cô đang nằm trên giường bệnh trên mình đang mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân của bệnh viện.

Thấy mọi người đi vào, Mộc Dao gượng dậy định xuống khỏi giường nhưng bị Thiệu Lăng ngăn lại.

"Em nằm trên giường nghỉ ngơi đi."

"Lăng." Cô đưa đôi mắt rưng lệ nhìn đối phương.

"Anh đây."

"Con của chúng ta..."

"Yên tâm đi. Đứa bé vẫn còn, em phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe chuẩn bị làm mẹ chứ." Anh xoa đầu Mộc Dao, ôm cô vào lòng.

Trương Doãn và Hạ Lam thấy thế nên quay ra ngoài, tiện thể đi mua chút thức ăn dinh dưỡng cho Mộc Dao.

Ra đến cổng bệnh viện, họ gặp Thẩm Quân và vợ chồng Cẩn phu nhân. Hạ Lam lễ phép chào hỏi, sau đó nói:

"Mọi người đến thăm tiểu Dao hả?"

"Đúng vậy." Cẩn phu nhân đáp.

"Vậy mọi người vào đi, phòng 301. Con và ngoại đi mua chút đồ án."

"Để con đưa hai người đi." Thẩm Quân lên tiếng.

"Ừ, đi thôi!"

Thấy Trương Doãn gật đầu, Thẩm Quân nhanh chân chạy ra bãi đậu xe lái chiếc Maybach đưa hai người kia đi.